Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn

Chương 8



Anh cúi người, định hôn tôi:

“Nếu anh nói, lúc đó anh vì quá ghen nên mới làm vậy, em tin không?”

“Nhưng… anh chưa từng tôn trọng em, đúng không?”

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người được người khác tôn thờ, chiều chuộng.

Làm sao có thể hiểu được sự kiêu hãnh yếu ớt và lòng tự trọng mỏng manh của một người phụ nữ?

Tôi… không thể dễ dàng tha thứ.

“Nhân Nhân, vậy anh phải làm gì thì em mới không giận anh nữa?”

Tôi im lặng suy nghĩ một lúc, rồi nói:

“Đợi em nghĩ xong rồi nói cho anh.”

“Được, vậy… khi nào xong việc, anh đưa em đi nghỉ dưỡng một chuyến nhé?”

Tôi khẽ gật đầu: “Ừm. Được.”

Nhưng anh… không đợi được đến ngày đó.

Nói đúng hơn đó chính là câu trả lời của tôi dành cho anh.

Mẹ của Phó Trọng Châu – bà Phó – đã đến căn hộ này hai lần.

Thái độ của bà đối với tôi… lịch sự nhưng xa cách.

Một lần, khi tôi đang ở trong bếp chuẩn bị trái cây, tôi nghe thấy bà Phó nhắc đến chuyện kết hôn với anh.

Bà kể ra mấy cái tên đều là con gái nhà danh gia vọng tộc, môn đăng hộ đối.

Phó Trọng Châu đã cắt lời bà.

Nhưng ngay khi anh định nói gì thêm, tôi lại đeo tai nghe lên. Tôi chọn làm kẻ đào ngũ.

Anh đã đáp lại mẹ ra sao, tôi không hề biết.

Tôi chỉ âm thầm, tỉnh táo và rõ ràng tự nhắc bản thân:

Vài tháng buông thả vừa rồi, như vậy là đủ rồi. Hứa Nhân, đến lúc phải rời đi.

Hai năm trước khi tôi rời khỏi nơi này, tôi mang theo tất cả những gì thuộc về mình.

Không để lại gì.

Lần này cũng vậy tôi mang theo toàn bộ đồ đạc.

Chỉ khác là, tôi để lại một bức thư cho Phó Trọng Châu.

“Phó Trọng Châu, khi tôi hai mươi mấy tuổi, tôi thực sự rất yêu anh tôi rất rất yêu anh. Đến giờ có lẽ vẫn còn yêu anh. Nhưng tôi… không còn muốn có được anh nữa. Tôi cũng không còn mơ mộng chuyện được gả cho anh nữa.”

“Anh sắp ba mươi rồi, cũng đến lúc nên cưới vợ, lập gia đình. Lời chúc anh từng nói với tôi, giờ tôi xin trả lại: Chúc anh tân hôn vui vẻ, được như nguyện, sống thật hạnh phúc.”

“Nếu anh từng có một chút tình cảm thật lòng với tôi, dù chỉ là một chút thôi… vậy thì xin anh… đừng đến tìm tôi nữa.”

Có lẽ, anh thực sự đã từng thích tôi. Có lẽ đã từng có vài phần chân tình.

Sau khi tôi rời đi, những ngày tháng sau đó của tôi rất yên ả.

Anh không tìm tôi.

Mẹ tôi sau quá trình điều trị chuyên sâu và cẩn thận, cũng đã không còn là người phụ nữ đáng sợ của ngày trước.

Nhưng mỗi lần đến thăm bà, tôi vẫn chọn cách giấu đi sự thật.

Tôi không nói rằng mình không kết hôn.

Cũng không nói rằng tôi đang mang thai.

Vẫn là câu nói cũ: Đây là lựa chọn của tôi. Tôi sẽ tự gánh lấy tất cả.

Khi thai được bốn tháng, bụng tôi đã bắt đầu nhô lên rõ ràng.

Tôi nghỉ việc làm thêm, có chút thời gian thảnh thơi hiếm hoi.

Tôi thích dạo chợ vào khoảng 4 – 5 giờ chiều.

Sau đó trở về căn hộ thuê nhỏ, nấu những món mình thèm ăn.

Ngày trôi qua thật bình yên và dịu dàng.

Tôi không cố tình đi tìm tin tức gì về Phó Trọng Châu.

Nhưng thỉnh thoảng, vẫn thấy anh trên TV, hoặc trong một bản tin nào đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh dường như gầy đi một chút, và vẻ lạnh lùng nơi chân mày càng thêm rõ rệt.

Trước đây từng có không ít tin đồn xoay quanh anh, nhưng gần đây tuyệt nhiên không có gì.

Không tin đồn tình cảm.

Không có tin kết hôn.

Dĩ nhiên, tôi cũng không vì thế mà vui mừng.

Tôi hiểu rất rõ, một người như anh, cuối cùng sẽ cưới một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối.

Còn tôi, từ bi kịch đời mẹ mình, đã sớm tỉnh ngộ:

Dù cả đời không lấy chồng, tôi cũng tuyệt đối không l.à.m t.ì.n.h nhân trong bóng tối.

Lúc mới biết mình mang thai, ý nghĩ đầu tiên của tôi là phá bỏ.

Nhưng khi thực sự đối diện với quyết định ấy tôi lại không nỡ.

Khi thai được năm tháng, bụng tôi đã lộ rõ.

Chiều hôm đó, như thường lệ, tôi xách rau củ và cá tươi trở về nhà.

Dưới tòa nhà tôi ở, là một chiếc xe màu đen đậu ngay ngắn.

Và cạnh xe là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen.

Phó Trọng Châu.

Anh cũng nhìn thấy tôi.

Khoảnh khắc ấy, điều đầu tiên tôi nghĩ đến lại là… Hôm nay chưa gội đầu, còn mặc bộ váy bầu thùng thình… chắc xấu lắm.

Từ lúc mang thai, tôi không trang điểm nữa.

Trên mặt còn nổi một vài vết nám nhạt.

Anh bước đến, không nói lời nào, tự nhiên nhận lấy túi đồ trong tay tôi.

“Về nhà trước đã.”

Vào đến nhà, anh đặt đồ trong bếp, rồi đi tới ngồi đối diện tôi.

“Anh tìm tôi… có chuyện gì sao?”

Tôi l.i.ế.m đôi môi khô, hai tay đặt nhẹ lên bụng.

Lúc này, không thể phủ nhận, cũng không thể giấu diếm.

Anh không phải kẻ ngốc, làm sao lại nhìn không ra chứ?

“Năm tháng rồi, Hứa Nhân.”

Gương mặt anh không biểu cảm gì, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi căng thẳng.

“Ừ… năm tháng rồi.”

“Trốn suốt năm tháng. Em không thấy đến lúc nên về nhà rồi à?”

“…Hả?”

“Mẹ anh đã chuẩn bị một căn hộ mới. Phòng trẻ và phòng giúp việc đều đã sắp xếp xong.”

“Có phải… vì đứa bé trong bụng tôi?”

Anh khẽ nhíu mày: “Em nghĩ vậy à?”

“Nó chỉ là con gái đấy…” - Tôi nói nhỏ.

Những gia đình thế gia như họ, vẫn luôn coi trọng con trai.

Truyền thống mấy ngàn năm này, mà nhà họ Phó lại càng là nơi có cơ nghiệp đồ sộ.

Tôi buột miệng như vậy chỉ hy vọng anh sẽ bớt can thiệp vào tôi và con.

“Con gái thì sao? Không xứng đáng giá bằng con trai chắc?” – giọng anh càng lúc càng không vui.

“Tôi không có ý đó…”

Tôi hít sâu, nhìn anh thẳng thắn:

“Phó Trọng Châu, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Sau này, nếu con bé lớn lên, nếu nó muốn về sống với anh, mà anh cũng chấp nhận nó là con tôi sẽ không ngăn cản.”

“Nó là con gái anh. Đương nhiên phải về nhà họ Phó. Còn em, em là mẹ của con anh cũng sẽ là vợ anh. Hứa Nhân, em hiểu ý anh rồi chứ?”

“Hứa Nhân, chúng ta kết hôn đi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com