Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn
Phó Trọng Châu bóng dáng cao lớn, sắc bén như lưỡi dao, sát khí ngùn ngụt hiện rõ trên gương mặt anh.
Chu Nham hoảng loạn, run rẩy:
“Phó… Phó tiên sinh…”
Rất nhanh sau đó, anh ta bị người của Phó Trọng Châu bịt miệng, lôi thẳng ra ngoài.
Tôi dựa lưng vào ghế sofa, lặng lẽ nhắm mắt lại, giấu con d.a.o vào khe đệm ghế.
Phó Trọng Châu sải bước đi đến, ôm tôi lên.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi buông lỏng toàn bộ sức lực, hai tay rũ xuống như ngất đi.
Tôi không chống cự nữa.
Khi anh ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã từ bỏ mọi giãy giụa, chỉ muốn ích kỷ một lần cho riêng mình.
“Nhân Nhân.”
Anh gọi tên tôi. Tôi mơ màng khẽ đáp lại, nhưng vờ không mở mắt.
Anh bước nhanh hơn.
Anh bế tôi lên xe.
Trong khoang xe sáng tối chập chờn, tôi khe khẽ mở mắt, nhìn anh từ góc nghiêng.
Từ vị trí của tôi, chỉ có thể nhìn thấy đường viền quai hàm cứng cáp và sống mũi cao thẳng.
Thỉnh thoảng ánh đèn lướt qua, tôi lại nhìn thấy hàng chân mày anh nhíu chặt.
Anh vẫn ôm tôi chưa từng buông tay.
Cho đến khi xe dừng lại… là căn hộ cao cấp trước kia tôi từng sống.
Phó Trọng Châu bế tôi vào phòng, đặt tôi nằm xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.
Anh cúi đầu, trán chạm nhẹ vào trán tôi.
“Nóng rồi…” – tôi nghe thấy anh lẩm bẩm, giọng thấp và trầm.
Chốc lát sau, vang lên tiếng quần áo ma sát.
Tôi hé mắt nhìn.
Anh quay lưng về phía tôi, đang tháo áo vest ra.
Lúc anh xoay người lại, tôi lập tức nhắm mắt lại.
Anh đứng bên giường một lúc lâu rồi mới ngồi xuống cạnh tôi.
Anh cúi người hôn tôi. Trong hơi thở có mùi rượu nhàn nhạt.
Tôi khẽ rên một tiếng, nhíu mày, lắc đầu nhưng tay lại vô thức vòng lên cổ anh, ôm chặt lấy.
“Bé cưng, người đang hôn em là ai?”
Tôi lim dim mắt, giả vờ mơ màng:
“Phó… Trọng Châu?”
Anh bật cười bên tai tôi, lại hôn lên má tôi:
“Đúng rồi. Phần thưởng cho em.”
Tiếng quần áo nhẹ nhàng rơi xuống thảm.
Thời gian như ngưng đọng lại…
Tôi không chịu nổi nữa, đá nhẹ vào người anh:
“Phó Trọng Châu, em… không cần phần thưởng nữa…”
Trán anh lấm tấm mồ hôi, tóc rũ xuống trán, ánh mắt không còn lạnh lùng như ban ngày mà như một người tình ôn nhu nhất trần đời.
Tôi không kìm được, cứ thế ngây người nhìn anh.
Anh cúi đầu cười, ngón tay lướt nhẹ qua tóc mai tôi, rồi cúi xuống hôn lên môi tôi.
Lần này, sức lực anh dùng… lại càng mạnh mẽ hơn.
“Bé cưng… em biết đấy, ở nơi này… mọi thứ đều do anh quyết định.”
Trước khi chìm vào giấc ngủ mê mệt vì kiệt sức, một ý nghĩ mơ hồ thoáng vụt qua đầu tôi:
Phó Trọng Châu chẳng phải vẫn luôn có bạn gái tin đồn sao?
Vì sao đêm đó anh lại như thể không bao giờ thấy đủ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng tôi đã chẳng còn sức để nghĩ thêm những điều rối ren ấy nữa.
Chưa từng có lúc nào mệt như vậy.
Ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc nổi, mí mắt nặng đến mức không thể mở ra.
“Đồ bé bỏng vô dụng…”
Giọng anh khàn khàn, hơi thở nóng rực, trán anh lướt nhẹ qua cổ tôi.
Tôi nghe thấy tiếng anh thì thầm, dịu dàng đến kỳ lạ:
“Được rồi bé cưng… hôm nay tha cho em.”
Tôi không biết Phó Trọng Châu đã dùng thủ đoạn gì.
Chỉ biết hôn lễ giữa tôi và Giang Minh, đột ngột bị hủy, lặng lẽ đến mức không ai hay.
Ngoài mấy người lớn bên phía nhà họ Giang, thế giới bên ngoài hoàn toàn không có lấy một tiếng gió.
Như thể giữa tôi và Giang Minh chưa từng có quá khứ, chưa từng tồn tại mối quan hệ gì.
Giang Minh bị điều sang chi nhánh nước ngoài trong vài năm tới sẽ không quay về.
Còn Chu Nham thì không đi theo anh ta, mà lặng lẽ rời khỏi thành phố.
Mẹ tôi bên kia cũng yên ắng một cách kỳ lạ.
Tôi không kìm được, gọi điện cho bà.
Lần đầu tiên, bà trả lời điện thoại với tâm trạng vô cùng bình thản.
Lúc đó tôi mới biết bà hiện đang ở một viện điều dưỡng nổi tiếng, cũng vô cùng đắt đỏ.
Có thể là nhờ vào những loại thuốc xa xỉ kia, cũng có thể là vì một lý do nào khác…
Bà như thể đã lột xác trở thành một con người hoàn toàn khác.
Không nhắc gì về chuyện cưới hỏi của tôi nữa.
Khi chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, tôi còn nghe thấy có người ở bên gọi bà:
“Chị Hứa, mau đi học vẽ tranh quốc họa thôi~”
Tôi bật cười.
Khoảnh khắc đó có lẽ là lúc tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhất trong suốt 24 năm cuộc đời mình.
Sau đó, tôi sống như thể quay lại những ngày tháng yêu đương ngọt ngào của thời đại học.
Phó Trọng Châu dường như còn cưng chiều tôi hơn trước kia.
Có lúc tôi trêu chọc anh, hỏi chuyện mấy “bạn gái tin đồn” năm xưa.
Lúc ấy, anh đang dùng bữa rất tao nhã, nghe tôi hỏi với chút ghen tuông giấu trong giọng, bèn buông d.a.o nĩa xuống.
Tôi đang cầm ly sữa, bỗng có cảm giác hơi căng thẳng.
Phó Trọng Châu vốn không thích người khác hỏi về chuyện riêng tư của mình.
“Bé cưng, chính em cũng đã nói đó là ‘tin đồn’ thôi.”
Tôi cúi đầu, thổi nhẹ vào cốc sữa nóng:
“Không có lửa thì sao có khói…”
“Vậy nếu anh nói, hai năm qua anh không quen ai cả, em có tin không?”
Tôi lắc đầu theo phản xạ.
Tất nhiên là không tin. Một người như anh, một người với dục vọng mạnh mẽ, làm sao sống kiểu ăn chay hai năm trời?
“Cho nên, anh cũng chẳng muốn phí lời giải thích.”
Phó Trọng Châu đứng dậy, vòng qua bàn ăn, đi đến bên cạnh tôi.
Anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng.
Tôi gạt tay anh ra:
“Phó Trọng Châu, anh không muốn giải thích, mà cũng chẳng thể chứng minh.”
Tôi lại nhớ đến cái đêm mưa hôm đó chuyện mà anh đã làm với tôi…
“Dù sao thì… cơ thể đàn ông cũng chẳng ai kiểm tra được có còn ‘giữ mình’ hay không.”
Phó Trọng Châu im bặt.
“Nhân Nhân, trước kia anh không hề biết, em lại là người hay thù dai như vậy…”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com