Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn

Chương 5



Phó Trọng Châu đóng cửa lại cực nhanh, ánh mắt đã tràn đầy giận dữ.

“Anh muốn làm gì thì làm đi, xong rồi làm ơn rời khỏi đây ngay.”

Tôi cụp mắt xuống, giọng mệt mỏi:

“Tôi mệt lắm rồi, Phó Trọng Châu. Tôi biết mình không chống lại được anh. Tôi cũng biết, những gì anh muốn làm thì chưa bao giờ làm không được. Cho nên… tôi không phản kháng nữa. Tôi chấp nhận hết.”

“Nói cho cùng, giữa chúng ta từng có tất cả rồi. Tôi cũng chẳng còn gì để giả vờ thanh cao nữa.”

Nói đến đây, tôi ngẩng đầu nhìn anh, bật cười tự giễu:

“Anh vẫn còn hứng thú với tôi sau ngần ấy năm… thật vất vả cho anh quá.”

“Nhân Nhân, rốt cuộc em đang giận anh điều gì?”

“Phó Trọng Châu, tôi không muốn phí lời.”

Tôi liếc anh một cái, rồi quay người đi đến mép giường, nằm xuống.

“Làm ơn, nhanh lên.”

Có lẽ… chính dáng vẻ như phát điên của tôi đêm nay, lại khiến anh cảm thấy chán ghét.

Anh nhặt chiếc váy tôi lên, đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng đắp lên người tôi.

“Không làm sao?” – Tôi ngồi dậy, kéo váy che lại cơ thể mình – “Vậy tôi có thể nghỉ ngơi rồi chứ?”

“Chỉ mới đính hôn thôi. Nếu giờ em rút lui…”

“Tôi sẽ lấy Giang Minh.”

Tôi siết chặt cổ áo, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình thản:

“Mọi chuyện chính là đơn giản như vậy đấy. Anh giờ đã hiểu tôi muốn gì rồi chứ?”

“Hứa Nhân, em đang quá cố chấp.”

“Không ai hiểu rõ tôi muốn gì hơn chính tôi.”

Nỗi đau chôn sâu trong lòng bao năm… cuối cùng vẫn là do chính tay tôi xé toạc ra.

“Dù sao… anh sẽ không cưới tôi. Nên lựa chọn thế nào, tôi rất rõ.”

Phó Trọng Châu khẽ nhíu mày:

“Anh đúng là chưa từng nghĩ đến chuyện hôn nhân… Hứa Nhân.”

Nghe vậy, tôi bật cười, nhìn anh:

“Đúng rồi. Còn tôi thì bắt buộc phải lấy chồng. Cho nên chúng ta không hợp.”

“Giang Minh không phải người tốt.”

“Tôi không quan tâm.”

“Hứa Nhân, em nhất định phải lao đầu vào con đường tuyệt vọng đó sao?”

“Tôi đã đi rồi. Con đường là do chính tôi chọn. Dù có phải quỳ mà đi tôi cũng sẽ đi đến cùng.”

Phó Trọng Châu nhìn tôi, ánh mắt sâu như đáy vực, im lặng thật lâu.

Cuối cùng, anh rút ra một bao thuốc, châm một điếu.

Điếu thuốc cháy được nửa, anh dập tắt.

Anh bước đến trước mặt tôi, cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy tôi một cái.

Rồi anh hôn tôi một nụ hôn thật khẽ và nói bên tai tôi:

“Nếu em đã quyết tâm như vậy… thì anh chúc em đính hôn vui vẻ, bé cưng.”

“Hy vọng em sẽ được toại nguyện, sống thật hạnh phúc.”

Dứt lời, anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi như thể đang cố giữ lại chút dịu dàng cuối cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi cảm nhận được rõ ràng sự mềm lòng trong khoảnh khắc đó của anh.

Nhưng… chính lúc đó, nơi sâu nhất trong tim tôi lại nhói lên lần nữa.

Anh xoay người, bước đi dứt khoát. Khi cánh cửa mở ra, bóng lưng anh dần khuất.

Tôi rốt cuộc… đã không thể kìm được nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Phó Trọng Châu không quay đầu.

Cánh cửa khép lại.

Tôi biết sự liên kết cuối cùng giữa chúng tôi… đã hoàn toàn chấm dứt.

Sau lễ đính hôn và khi ngày cưới đã được ấn định, mẹ tôi mãn nguyện trở về quê.

Tôi vẫn đi làm đều đặn từ sáng đến tối như thường lệ.

Cuối tuần, Giang Minh vẫn hẹn hò với tôi như cặp đôi chuẩn mực.

Đến tuần trước đám cưới, tôi sẽ dọn đến sống tại căn hộ của Giang Minh.

Ai cũng ghen tị với tôi, họ cho rằng tôi đã tìm được một người chồng tuyệt vời đến thế.

Dù sao thì, nhà họ Giang cũng là gia đình danh giá, Giang Minh lại điển trai, lịch thiệp, đối xử với tôi rất nhẹ nhàng, chu đáo.

Nhưng… chỉ có tôi là biết rõ.

Chờ đợi tôi phía trước, sẽ là những tháng ngày dài đằng đẵng, cô đơn tột cùng.

Chồng tôi yêu người khác, mà tôi chỉ là một cái vỏ bọc đẹp đẽ.

Nhưng đời người không thể quá tham lam. Không thể cái gì cũng muốn có.

Tôi an nhiên tận hưởng những ngày tháng độc thân cuối cùng.

Cùng bạn thân đi ăn những món mình thích, du lịch đến thành phố mình muốn.

Điểm dừng chân cuối cùng của hành trình, là… nhảy bungee.

Khoảnh khắc lao người từ trên cao xuống, tôi không kìm được mà bật khóc, âm thầm gào lên một cái tên:

“Phó Trọng Châu…”

Kể từ giây phút ấy, tôi nghĩ mình thật sự có thể buông bỏ, quên anh rồi.

Chỉ là… nếu tôi không tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Giang Minh và Chu Nham hôm đó...

Có lẽ, tôi đã chấp nhận số phận, cam tâm tình nguyện làm một bà Giang hữu danh vô thực.

“Giang Minh, cả nhà họ Giang chỉ có mỗi mình cậu. Sau khi kết hôn, ba mẹ cậu nhất định sẽ hối thúc có con.”

“Chu Nham, anh biết mà, tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi sẽ không đụng vào Hứa Nhân. Tôi không thích phụ nữ, tôi chỉ yêu anh.”

“Vậy cậu tính sao? Để nhà họ Giang tuyệt hậu à? Ba mẹ cậu sẽ đồng ý sao?”

“Y học bây giờ phát triển lắm. Tôi có thể để Hứa Nhân làm thụ tinh ống nghiệm.”

“Cũng được, nhưng tôi có điều kiện.”

“Anh nói đi, chỉ cần tôi làm được tôi sẽ đồng ý.”

“Cậu và Hứa Nhân là vợ chồng hợp pháp, có ràng buộc pháp luật. Sau này cô ấy sinh con, nhà ba người của các cậu sẽ không gì phá nổi. Còn tôi thì sao?”

Chu Nham khoanh tay, bật cười lạnh:

“Đến lúc cậu chán tôi rồi, hết tình cảm, đạp tôi ra đường, rồi cậu quay về ‘gia đình’ đó sao? Tôi nhớ trước đây cậu từng hẹn hò với con gái. Cậu không phải là hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ.”

“Tôi sẽ không làm vậy, Chu Nham, anh biết mà…”

“Tôi không tin mấy lời hứa suông đó. Trừ phi cậu đồng ý chuyện này.”

Tôi không nhớ mình rời khỏi đó bằng cách nào.

Chỉ đến khi ngồi trên sàn nhà giữa đêm, người lạnh toát, toàn thân cứng đờ… tôi mới dần dần lấy lại ý thức.

“Để Hứa Nhân sinh hai đứa con một là của cậu, một là của tôi. Giang Minh, mối quan hệ của chúng ta không thể công khai, tôi không có cảm giác an toàn. Tôi cần đứa con này để trói cậu lại. Cậu biết mà, tôi yêu cậu đến phát điên, tôi không thể mất cậu… tôi không còn lựa chọn nào khác.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com