Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn

Chương 4



Câu bà hay nói nhất với tôi là:

“Nhân Nhân, con nhất định phải trong sạch mà lấy chồng. Nhất định phải đàng hoàng bước lên kiệu hoa…”

Khi lớn hơn một chút, tôi từng khóc mà hỏi bà:

“Con có thể không lấy chồng không? Là phụ nữ, chẳng lẽ sống trên đời chỉ có một con đường là lấy chồng thôi sao? Con sẽ ở bên mẹ suốt đời, được không?”

Nhưng bà không chấp nhận.

Bà nổi điên lên, đánh tôi, mắng tôi, túm tóc tôi bắt quỳ xuống, ép tôi phải thề độc…

Có lẽ vì bị cha ruột của tôi lừa quá đau đớn, nên “kết hôn một cách đàng hoàng, đường hoàng được gả đi” đã trở thành chấp niệm của mẹ, trở thành một lời nguyền bám riết lấy bà suốt đời.

Bà không tha cho chính mình, và cũng không tha cho tôi.

Mẹ tôi là một người đáng thương, và cũng là người thân duy nhất còn lại của tôi. Tôi không thể làm ngơ lời của bà được.

Sau khi cha ruột biến mất, nhà cửa tan nát…

Chính bà đã còng lưng làm việc ngày đêm để nuôi tôi ăn học, không để tôi thiếu một đồng sinh hoạt phí.

Bà chịu bao cay đắng, nhẫn nhục đến tận xương tủy, nhưng chưa từng để tôi chịu khổ.

Đổi lại, điều duy nhất bà mong ở tôi là được nhìn thấy tôi mặc váy cưới, gả đi một cách quang minh chính đại.

Tôi không thể làm khác, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Cho nên dù tôi không yêu Giang Minh, dù anh ấy yêu người đàn ông khác…

Đối với tôi, điều đó không quan trọng.

Chỉ cần mẹ vui lòng, hài lòng, buông được nỗi ám ảnh trong lòng…

Làm con, tôi cũng xem như trọn đạo hiếu.

Sau cái đêm đó, tôi không còn gặp lại Phó Trọng Châu nữa.

Chỉ vô tình nghe một lần chuyện anh bị chụp ảnh bên một cô gái dính đến một scandal tình ái.

Dưới tầng của khu căn hộ cao cấp mà tôi từng ở, xe anh dừng ngay trước cửa.

Một cô gái mặc váy đỏ rực, nhảy chân sáo tiến lại gần, nghiêng đầu cười rạng rỡ trước ống kính.

Nhìn bức ảnh đó, tôi chẳng cảm thấy gì nhiều.

Hai năm chia tay, anh cũng đâu phải chưa từng yêu ai khác.

Tôi đã không còn như xưa, mỗi lần đều đau lòng đến xé ruột nữa.

Một tháng sau, tôi và Giang Minh đính hôn.

Buổi lễ khá long trọng, mẹ tôi vô cùng vui mừng.

Bà còn cố tình liên lạc với rất nhiều người thân đã lâu không gặp để mời đến tham dự.

Tôi mặc váy lễ cưới thật đẹp, khi Giang Minh đeo nhẫn cho tôi…

Tim tôi bỗng dưng thắt lại, nỗi buồn dâng lên vô cớ.

Trong làn nước mắt mờ nhòe, tôi nhìn xuống hàng ghế phía dưới nơi mẹ tôi đang khóc không thành tiếng.

Bà chưa từng có một buổi đính hôn, không có một lễ cưới, thậm chí… chưa từng có được thân phận chính thất trong cuộc đời.

Nhưng giờ đây, giấc mơ còn dang dở ấy đã được hoàn thành qua chính người con gái của bà.

Mà tôi… dường như cũng chẳng thấy đau khổ đến mức không thể chịu nổi.

Dù là phải cưới một người đàn ông mà tôi hoàn toàn không yêu.

Có đôi khi sống trên đời, người ta không phải vì bản thân mà sống.

Tôi từng oán hận mẹ vì đã đem tất cả những điều bà từng mong mà không có, áp đặt lên tôi.

Nhưng tôi cũng xót xa cho bà đến tận tâm can, không nỡ làm bà tổn thương thêm một lần nào nữa.

Khi chiếc nhẫn được đeo vào tay, tôi chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.

Phó Trọng Châu.

Anh ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng.

Bộ vest đen cao cấp, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt như hồ sâu tĩnh mịch lạnh đến thấu xương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bên cạnh anh không có ai, ngay cả trợ lý và vệ sĩ cũng đứng cách ba mét.

Anh lặng lẽ nhìn tôi không cười, cũng không chớp mắt.

Tôi chỉ dừng ánh nhìn lại trên khuôn mặt ấy đúng hai giây… rồi chậm rãi quay đi.

Giang Minh ôm tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi.

Nụ cười trên môi anh, ít nhất vào khoảnh khắc ấy, cũng có đôi phần chân thành, như một chú rể thực sự đầy hy vọng.

Chu Nham không đến dự buổi lễ.

Tôi hiểu việc nhìn người mình yêu kết hôn, có khác gì như lóc từng tấc thịt?

May mà buổi lễ kết thúc nhanh chóng.

Trong bữa tiệc, tôi và Giang Minh cùng nhau nâng ly mời rượu họ hàng. Sau đó anh đưa tôi về phòng khách sạn nghỉ ngơi.

Khi anh đi, bước chân vội vã, thỉnh thoảng còn nhìn đồng hồ.

Tôi đại khái đoán được chắc là sắp đi tìm Chu Nham rồi.

Khi anh vừa rời đi, tôi mới thật sự thấy nhẹ lòng.

Tối nay tôi có uống vài ly, cả người lâng lâng như đang nằm mơ.

Khi điện thoại rung lên trên bàn, tôi thậm chí còn cảm thấy mọi thứ đều không thật.

Cho đến khi tôi mơ màng ấn nút nghe máy giọng Phó Trọng Châu vang lên bên tai:

“Bé cưng, anh đang ở trước cửa phòng em.”

Chỉ một câu, tôi bật dậy như bị điện giật.

Phó Trọng Châu bị điên rồi sao?

Ba mẹ Giang Minh thuê trọn khách sạn để làm lễ đính hôn, cả tầng này đều là người thân bạn bè…

Anh ấy dám đến sao?!

“Mở cửa ra.”

“Phó Trọng Châu, anh điên rồi hả?”

“Mở.”

“Giang Minh đang tắm trong phòng…”

Anh bật cười khẽ trong điện thoại:

“Em tưởng anh không biết cậu ta đang lén lút hẹn hò bên ngoài à?”

“Anh muốn gì nữa chứ…”

“Bé cưng, nếu bây giờ anh gõ cửa, em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”

Giọng anh bình thản, nhưng thần kinh tôi lập tức căng chặt như dây đàn.

Lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, đầu óc rối loạn nhưng vẫn đủ tỉnh để nghĩ ra hậu quả.

Sẽ thế nào ư?

Sẽ khiến các phòng bên cạnh nghi ngờ.

Người ta sẽ thấy Phó Trọng Châu đứng trước phòng tôi…

Không ai dám trách anh.

Tất cả những điều dơ bẩn, đồn đoán, thị phi… sẽ đổ hết lên đầu tôi.

Mẹ tôi đang ở phòng cách đó không xa.

Tôi không dám nghĩ đến kết cục.

Khoảnh khắc mở cửa, tôi giống như con rối bị giật dây.

Phó Trọng Châu bước vào hai bước, tôi ngước lên rồi đưa tay kéo dây kéo phía sau chiếc váy dạ hội.

Chiếc váy màu rượu vang rơi xuống sàn, lả lướt như một lớp sương đỏ.

Cơ thể tôi gần như trần trụi phơi bày trước ánh mắt anh.

“Hứa Nhân!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com