Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn

Chương 2



Phó Trọng Châu cũng không gọi tôi lại.

Ba mẹ Giang Minh rất hài lòng về tôi, nên chuyện cưới hỏi cũng được sắp xếp dần.

Cuối tuần trước lễ đính hôn, Giang Minh dẫn tôi đi nghỉ ở một khu resort.

Anh đặt hai phòng riêng, đưa tôi về phòng xong thì vội vàng đi đâu đó.

Tối đến, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

“Cô Hứa, tôi là Tiểu Tống, trợ lý của Phó tiên sinh. Hiện tại đang chờ cô dưới tầng.”

Tôi không trả lời, định tắt máy.

“Cô Hứa, Phó tiên sinh nói… cô là cô gái thông minh, sẽ biết phải chọn gì.”

Tôi c.h.ế.t lặng mà cúp máy.

Bên ngoài trời đang mưa, lặng lẽ không tiếng động.

Tôi xuống lầu, bước lên chiếc xe hơi màu đen thấp thoáng dưới ánh đèn.

Tôi ngồi sát cửa xe, cố tránh xa anh ta nhất có thể.

“Tóc ướt rồi.” – Không biết bao lâu sau, Phó Trọng Châu đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng vuốt mớ tóc mái ẩm ướt của tôi.

Tôi khẽ rùng mình, theo phản xạ định né tránh.

Nhưng rồi lại thôi, tôi nhìn anh, giọng thì thầm:

“Phó tiên sinh… tôi và Giang Minh sắp kết hôn. Chúng tôi đã có quan hệ với nhau rồi.”

Nghe tôi nói vậy, Phó Trọng Châu lại không hề biến sắc, thậm chí lông mày cũng chẳng động đậy.

Anh vén tóc tôi ra sau tai, khẽ vuốt ve dái tai, mỉm cười rất nhạt.

Anh bảo tài xế quay đầu xe, rồi nắm lấy cổ tay tôi kéo tôi vào lòng mình.

Cúi xuống, anh áp sát tai tôi, giọng trầm thấp:

“Bé cưng, để tôi dẫn em đi xem một vở kịch hay nhé.”

Hơi thở trầm thấp của anh lướt sát bên tai tôi.

Trong khoang xe kín mít, tôi có thể ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng từ người anh cùng với hương nước cạo râu quen thuộc, lạnh mát mà tinh tế.

Tất cả đều quá đỗi thân thuộc, đến mức khắc sâu vào tận xương tủy, mà giờ đây nó lại giống như một cuộc hành hình tàn nhẫn.

Tôi cúi mắt, giọng nhẹ nhàng:

“Phó tiên sinh… anh có thể để tôi xuống trước được không?”

Tư thế bây giờ quá mờ ám… rõ ràng đã không còn phù hợp với mối quan hệ hiện tại của chúng tôi.

Phó Trọng Châu không trả lời, những ngón tay thon dài chạm đến bên tai tôi.

Một lọn tóc xõa trước mặt bị anh nhẹ nhàng vén ra sau vành tai.

Chỉ một cái chạm hờ qua đầu ngón tay cũng khiến sau gáy tôi nổi đầy da gà.

Tôi quay mặt đi, muốn tránh khỏi sự đụng chạm ấy.

Nhưng anh lại cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên má tôi:

“Nhân Nhân, ngoan một chút.”

Anh không để tôi xuống. Ngược lại, lại vòng tay ôm lấy tôi.

Cằm anh tựa nhẹ lên cổ tôi, cọ khẽ như một cái vuốt ve âm thầm.

Rồi anh lại hôn tôi. Giọng nói trầm trầm bên tai:

“Em muốn xa lạ với anh đến vậy sao?”

Chiếc xe lao đi trong đêm mưa đen kịt, như một thanh kiếm xé toạc màn mưa.

Khoảnh khắc ấy, trong vòng tay anh, tôi không biết mình nên khóc hay nên cười.

Nếu nói là xa lạ, thì chúng tôi đã sớm chia tay, chẳng còn quan hệ gì nữa. Tất nhiên là xa rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng nếu nói thật sự xa lạ…

Thì anh chính là người đàn ông từng thân mật với tôi nhất trên đời này.

Thậm chí… từng tấc da thịt trên người tôi đều nhớ rõ cảm giác thuộc về anh.

Dù đã chia tay từ rất lâu, vậy mà chỉ cần một câu nói, một cái chạm nhẹ, anh vẫn dễ dàng khiến toàn bộ dây thần kinh tôi như bùng nổ trở lại.

Đột nhiên, xe dừng lại.

Tiếng gạt nước nhịp nhàng va vào kính xe, cắt ngang khoảnh khắc lặng im.

Tài xế hiểu chuyện lập tức xuống xe.

Phó Trọng Châu nắm tay tôi, bảo tôi nhìn ra ngoài.

Qua cửa kính mờ mịt và màn mưa xối xả, tôi vẫn nhận ra người đàn ông kia là Giang Minh.

Anh ấy không che ô, chạy nhanh xuống bậc thềm dưới mưa lớn.

Không xa đó, còn một bóng dáng mảnh khảnh nhưng cao gầy khác.

Là Chu Nham trợ lý đắc lực kiêm người bạn thân nhất của Giang Minh.

Vài giây sau, Chu Nham quăng luôn cây ô, lao về phía Giang Minh.

Hai người họ không để ý xung quanh, ôm chầm lấy nhau rồi trao nhau một nụ hôn sâu cuồng nhiệt.

“…Em nói là đã ngủ với Giang Minh rồi sao?”

Phó Trọng Châu khẽ cười, giọng nhẹ như gió:

“Đồ nói dối.”

Tôi cụp mắt xuống, khẽ bật cười.

Tôi biết Giang Minh có người mình thích… chỉ là không ngờ đó lại là một người đàn ông.

Nhưng cũng không sao cả vì tôi vốn dĩ, cũng chẳng thực sự thích anh ấy.

“Cho dù không phải Giang Minh… thì chẳng lẽ tôi không thể có người khác sao?”

Tôi đưa tay đẩy Phó Trọng Châu ra, trong khoang xe tối mờ, tôi bình tĩnh đến lạ:

“Nếu tôi nhớ không nhầm, chúng ta chia tay đã hai năm rồi.”

“Trong hai năm đó, tôi không chỉ có mỗi Giang Minh là bạn trai.”

“Tất nhiên, người duy nhất tôi nghĩ đến chuyện kết hôn, đúng là chỉ có anh ấy.”

“Tôi là người trưởng thành, sau khi yêu rồi có quan hệ thân mật là chuyện quá đỗi bình thường…”

Tôi còn chưa dứt lời, Phó Trọng Châu đã bất ngờ siết lấy cằm tôi.

“Nhân Nhân.”

Nụ cười cuối cùng trên mặt anh đã hoàn toàn biến mất.

Tôi biết rõ, khi anh nổi giận, hậu quả sẽ đáng sợ thế nào, phản xạ có điều kiện khiến tôi chột dạ.

Nhưng anh lại buông cằm tôi ra, ngón tay lướt xuống mép váy tôi.

“Nếu để anh biết, có người đàn ông nào chạm vào em…”

Phó Trọng Châu nâng váy tôi lên, lướt nhẹ qua chỗ váy bị nhăn nơi đầu gối.

“Hứa Nhân à, anh sẽ g.i.ế.c hắn trước… rồi quay lại, từ từ g.i.ế.c em.”

Bầu trời đêm u tối, thế nhưng đôi mắt anh lại còn tối hơn cả đêm đen ấy nó sâu thẳm và u ám đến rợn người.

Khi da thịt vừa chạm vào nhau, tôi không kìm được mà bật khóc.

Những ký ức đã bị chôn vùi từ lâu đột ngột tràn về, khiến sống lưng tôi lạnh buốt, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả người.

Khi đó tôi còn quá trẻ, vô tư và ngây thơ.

Trong trường học, đương nhiên có những đàn anh đàn em thân thiết.

Thỉnh thoảng sau giờ học, sẽ cùng nhau ra quán ăn gần trường dùng bữa, với tôi đó chỉ là mối quan hệ xã giao bình thường giữa sinh viên với nhau.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com