Tôi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bạn trai Giang Minh của mình.
Lần đầu tiên ra mắt ba mẹ anh, tôi chọn một chiếc váy liền màu hồng nhạt, tóc dài ngang vai, nụ cười dịu dàng, ngoan ngoãn như một cô gái ai gặp cũng thích.
Đúng như dự đoán, ba mẹ Giang Minh vừa thấy tôi đã rất thích, khen không ngớt lời.
Chỉ là… không ai biết, tay tôi dưới gầm bàn đã lạnh toát, run rẩy, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Chú nhỏ của Giang Minh là Phó Trọng Châu đang ngồi ngay đối diện tôi.
Từ lúc vừa ngồi xuống, ánh mắt anh ta đã lạnh lùng, xa cách, dường như hoàn toàn không để tâm.
“Nhân Nhân nhìn là biết kiểu con gái ngoan ngoãn rồi.”
“Phải đấy, Nhân Nhân vừa dịu dàng, đoan trang, ai mà chẳng thích.”
“Lần này Giang Minh đúng là có mắt chọn người.”
“Tôi thì ghét mấy cô ăn mặc loè loẹt, suốt ngày ong bướm bên ngoài lắm.”
“Trọng Châu, chú xem bạn gái nhỏ của Giang Minh thế nào? Rất được phải không?”
Lúc này Phó Trọng Châu mới lần đầu nhìn về phía tôi, khóe môi hơi nhếch nhẹ:
“Gọi là Nhân Nhân à? Tên cũng hay đấy.”
Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, vội vàng ngước mắt nhìn anh ta, rồi lại hoảng loạn cúi đầu.
“Đúng không chú? Tên Nhân Nhân đã hay rồi, người còn ngoan hơn, đáng yêu lắm.”
“Ngoan?”
Phó Trọng Châu khẽ nhướng mày, khóe môi lộ ra ý cười như có như không, nhàn nhạt lặp lại.
“Thật mà chú, Nhân Nhân ngoan cực luôn, đây là lần đầu tiên em ấy biết yêu đấy, ba mẹ dạy dỗ nghiêm lắm.”
Giang Minh vừa nói vừa vòng tay ôm lấy vai tôi, vẻ mặt tràn đầy tự hào.
Phó Trọng Châu như cười mà chẳng phải cười, ánh mắt vẫn lạnh tanh, anh ta cúi đầu xoay xoay đồng hồ thép nơi cổ tay, giọng trầm xuống rõ rệt.
“Lần đầu biết yêu? Ba mẹ quản nghiêm?”
“Chú…”
Tôi sốt ruột đến mức không kịp nghĩ nhiều.
Dưới bàn, lợi dụng khăn trải bàn che khuất, tôi đá nhẹ giày ra, mũi chân khẽ chạm vào ống quần của Phó Trọng Châu.
Tôi gom hết dũng khí nhìn anh ta, ánh mắt mang theo sự van nài tội nghiệp.
Nụ cười cuối cùng trên mặt Phó Trọng Châu cũng biến mất.
Ánh mắt anh ta càng thêm xa cách và lạnh lẽo, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Tim tôi đập thình thịch như muốn nổ tung, mắt nhìn anh ta, suýt nữa đã rơm rớm nước mắt.
Cuối cùng anh ta cũng khẽ gật đầu:
“Nhìn cũng được đấy, hai đứa cứ ở bên nhau cho tốt.”
Giang Minh cười tươi:
“Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Nhân Nhân.”
Giữa bữa tiệc, Phó Trọng Châu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau, điện thoại tôi rung lên là một tin nhắn ngắn gọn:
“Ra đây.”
Tôi vội tắt màn hình, giả vờ không thấy. Giang Minh đang uống với mấy người anh em họ, ba mẹ anh thì mải nói chuyện với họ hàng.
Tôi đứng dậy, lấy cớ đi vệ sinh rồi rời khỏi phòng tiệc.
Vừa bước ra ngoài, Phó Trọng Châu đã siết chặt cổ tay tôi, mặt không cảm xúc, kéo tôi ép sát vào tường.
“Em đóng vai ngoan hiền chỉ để lừa được Giang Minh như thế à?”
“Em không có…”
“Nhân Nhân, trước đây lúc đứng trước mặt tôi, em đâu có ngoan như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng anh ta lạnh buốt, khí thế mạnh mẽ đến mức tôi không dám nhìn thẳng.
Thế mà trong lòng lại thấy tủi thân.
Mắt tôi bắt đầu cay xè, cố ngẩng lên liếc anh ta một cái, lại vội cúi đầu, lí nhí:
“Trước đây lúc gọi tên em… anh cũng đâu lạnh lùng như hôm nay…”
Tôi và Phó Trọng Châu đã chia tay gần hai năm rồi.
Thật ra, tôi gần như đã quên mất dáng vẻ anh ấy từng ôm lấy tôi, hôn tôi, vỗ về tôi bằng giọng nói dịu dàng mỗi lần ở bên nhau.
Lúc quen anh, tôi chỉ mới năm hai đại học, hai mươi tuổi là tuổi ngây thơ, rực rỡ, yêu cuồng nhiệt.
Lần đầu tiên, anh ôm tôi trong lòng, thì thầm bên tai:
“Bé cưng đừng sợ, sẽ không đau đâu.”
Khi tôi vừa khóc vừa run, anh vẫn có thể dừng lại, ôm tôi thật chặt và nhẹ nhàng xin lỗi.
Một người đàn ông ngày thường mặc vest chỉn chu, quyết đoán lạnh lùng đến mức không ai dám lại gần...
Vậy mà khi đối diện với một cô gái trẻ như tôi, lại dịu dàng đến thế, sức sát thương thực sự quá lớn.
Hồi đó, tôi yêu anh gần như không lối thoát.
Cho đến một ngày, tôi nghe thấy anh thản nhiên nói với bạn thân:
“Dĩ nhiên tôi sẽ không cưới Hứa Nhân rồi, chúng tôi không hợp.”
Tối hôm đó, tôi thu dọn đồ đạc, rời đi trong bộ dạng vô cùng thê thảm.
Sau đó, anh có gọi cho tôi ba lần, tôi không bắt máy.
Và anh cũng không tìm tôi nữa.
Có lẽ lúc ấy tôi đã hiểu thứ tình cảm Phó Trọng Châu dành cho tôi, thực sự quá ít.
“Bé cưng…”
Tôi không biết từ lúc nào mình đã rơi nước mắt, cả khuôn mặt ướt đẫm.
Lực tay đang nắm cằm tôi bỗng nhẹ đi một chút.
Anh khẽ thở dài, cúi xuống hôn lên hàng mi ướt:
“Bé cưng, chia tay Giang Minh đi.”
Nghe đến câu đó, tôi rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Tôi đưa tay đẩy anh ra: “Xin lỗi, Phó tiên sinh. Tôi sẽ không chia tay Giang Minh.”
“Lý do?”
Tôi né tránh ánh mắt anh, nhìn vào gương sửa lại vài sợi tóc lòa xòa bên má:
“Vì Giang Minh nói sẽ cưới tôi. Bọn tôi đang chuẩn bị kết hôn.”
Trong gương, chân mày Phó Trọng Châu khẽ nhíu lại.
Nhưng anh không nói gì.
Tôi cúi đầu rửa tay. Rửa xong, anh vẫn im lặng.
Tôi cũng không nán lại, xoay người rời đi.
“Nhân Nhân, em biết đấy… tôi chưa bao giờ cho ai cơ hội thứ hai.”
Bước chân tôi khựng lại một chút.
Tôi biết rõ, Phó Trọng Châu là người lạnh lùng đến mức nào.
Ngay cả người từng cùng anh chung chăn gối, anh cũng có thể nói buông là buông.
Hôm nay anh mở miệng bảo tôi chia tay Giang Minh, tôi nghe ra được đó là cách anh ngầm xuống nước, muốn tôi quay lại.
Chỉ tiếc là…
Tôi bây giờ, không còn là Hứa Nhân của năm đó nữa.