Hạ Cánh Nơi Em

Chương 66:



Hơn mười năm cắm rễ tại thành phố Thanh Phong, Bạch Lan cùng những tay chân trung thành còn sót lại của Trần Gia đã gây dựng nên một đế chế lừng danh .

Hoa Lan Trắng vươn tầm ảnh hưởng, thẩm thấu khắp khu vực và thậm chí mở rộng ra ngoài biên giới quốc gia.

Thiên Thượng Nhân Gian được dựng lên như biểu tượng của sự xa hoa, cùng với hệ thống khách sạn và sòng bài bên kia biên giới, trở thành công cụ giúp Hoa Lan Trắng hợp pháp hóa dòng tiền.

Dưới trướng Cô Chủ Bạch ngoài Ngũ Gia người đã chứng kiến Bạch Lan trưởng thành và luôn xem nàng như con gái ruột. Những năm qua Bạch Lan còn bồi dưỡng nên Tứ Đại Hoa Đán. Đây là những cô gái được nàng đích thân tuyển chọn và nâng đỡ . Các nàng không chỉ sở hữu nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành mà còn thông minh, tài giỏi, giúp nàng chống đỡ một phương.

Bốn cô gái nổi danh Thiên Thượng Nhân Gian : Nguyệt Tùng – Thu Cúc – Thanh Trúc – Tiểu Mai khiến mọi khách nhân thèm khát dáng vẻ yểu điệu xinh đẹp và tài năng cầm kỳ thi hoạ của các nàng .

Chẳng ai ngờ được dưới lớp nguỵ trang hoàn hảo đó mỗi cô gái lại có những tài năng riêng có vị trí cao trong tổ chức Hoa Lan Trắng khét tiếng .

Nổi bật nhất phải kể đến Nguyệt Tùng , cô nàng sở hữu đôi mắt xanh mê hoặc cùng khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên sứ. Trên tay nàng luôn phe phẩy chiếc quạt ngọc, biểu tượng của sự thanh tao . Ít ai biết được món đồ nhỏ đó lại là món ám khí vật bất ly thân năm đó chính tay Bạch Lan tặng nàng .



Dù tuổi đời còn rất trẻ, Nguyệt Tùng đã bộc lộ trí tuệ tuyệt đỉnh, được giang hồ xưng tụng là “Tiểu Gia Cát.”

Để đứng vững trên mảnh đất đầy rẫy hiểm nguy này, Hoa Lan Trắng đã nghiền nát không biết bao nhiêu thế lực đối địch để có ngày hôm nay .

Trong những trận chiến khốc liệt ấy, Nguyệt Tùng chính là cánh tay đắc lực, góp phần không nhỏ vào việc giúp Bạch Lan giữ vững quyền lực của mình.

Người ta hiếm khi bắt gặp Nguyệt Tùng dùng vũ lực, nhưng cô nàng xinh đẹp đứng đầu Tứ Đại Hoa Đán của chốn Thiên Thượng Nhân Gian này có thể khiến kẻ địch bại trận chỉ bằng một câu nói.

Từng nước cờ, từng kế hoạch nàng vạch ra đều kín kẽ như một bàn cờ đã sắp sẵn, khiến đối thủ dù biết mình đang rơi vào bẫy cũng không thể thoát ra.

Bạch Lan là nữ vương của Hoa Lan Trắng thì Nguyệt Tùng chính là bộ não giúp cả đế chế vận hành trơn tru.

Rồi mùa Hè trôi qua thật nhanh, đánh dấu năm thứ mười hai Bạch Lan đặt chân đến vùng đất này.

Giữa màn đêm tĩnh lặng, Cô chủ Bạch ngồi một mình trên tầng thượng nơi đình Vọng Nguyệt, lặng lẽ thưởng trà.

Năm xưa Đặng Gia Tam Thiếu lần đầu tiên đứng trên đại bản doanh của Dark Knight nơi đỉnh núi Bạch Mã . Lúc hắn phóng tầm mắt ra xa vô tình thấy được quần thể lầu các kế bên sông .

Nơi đây chính là chỗ ở của Bạch Lan . Nàng ta đã dùng tiềm lực của mình mua lại hầu hết bất động sản xung quanh Thiên Thượng Nhân Gian này .

Và xây dựng lên một biệt phủ đủ xa hoa đủ kín đáo dễ dàng tránh ánh mắt nhòm ngó của người đi đường nhưng lại có thể di chuyển dễ đang qua các cứ điểm xung quanh .

Mọi cảnh vật nơi đây từng tán cây, hòn giả sơn đến dòng suối nhỏ đều do chính tay nàng bài trí. Tất cả mô phỏng lại khu vườn trong Bạch Phủ ngày nào, nơi đã nuôi dưỡng tuổi thơ của nàng.

Đêm nay, ánh trăng bị tầng mây dày che lấp, gió thổi qua mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, nhưng lòng nàng lại dậy lên một nỗi bất an khó tả. Đôi tay thon dài khẽ đặt chén trà xuống, Bạch Lan chậm rãi trải giấy, viết nên một phong thư gửi đến chàng trai trong lòng nàng.

Đặng Gia Tam Thiếu đã tốt nghiệp được vài tháng nay . Bạch Lan từ Sài Thành lánh nạn về đây, còn chàng trai của nàng giờ này có lẽ đã ở lại nơi đó, theo đuổi những hoài bão của riêng mình.

Hôm tiễn bước chân người đi, Bạch Lan chỉ lặng lẽ đứng từ xa quan sát chẳng nói một lời .

Cuộc đời hai người tựa như hai đường thẳng ngược hướng, giao nhau trong khoảnh khắc rồi mãi mãi rẽ xa.

“Khi ta sinh, quân chưa sinh,

Quân thành niên, ta đã lão.”

Đêm đã khuya sương đêm lặng lẽ buông xuống phủ mờ lương đình, nơi Bạch Lan ngồi cô độc dưới ánh trăng bạc. Chỉ khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cô để lộ đôi chân dài miên man . Nàng đẹp tựa một bức tranh hoàn mỹ giữa màn đêm huyền ảo. Trong tay ly rượu vang đỏ sóng sánh, phản chiếu ánh trăng lấp lánh trên dòng sông tĩnh lặng phía xa.

Rượu thấm qua môi, để lại vị chát ngọt như chính những cảm xúc của cô lúc này. Một giọt sương rơi xuống từ mái đình, tan biến trên mặt bàn đá lạnh lẽo, tựa như giọt nước mắt lặng lẽ cô chẳng thể rơi.

Dưới ánh trăng bạc dịu dàng phủ kín lương đình, Bạch Lan đột nhiên đứng dậy, ly rượu đặt xuống bàn đá và bắt đầu những bước chân đầu tiên của một điệu múa cổ xưa.

Điệu múa thất truyền Bà Sa Vũ nay hiện diện nơi đây, giữa màn sương đêm, giữa ánh trăng phủ đầy dòng sông lấp lánh.

Chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình theo từng chuyển động mà tung bay, để lộ đôi chân dài quyến rũ như hòa làm một với không gian kỳ ảo.

Mái tóc trắng của Bạch Lan cuốn theo từng nhịp chuyển mình, tỏa sáng dưới ánh trăng như một dòng suối bạc đổ xuống từ trời cao.

Từng động tác của nàng mang vẻ uyển chuyển và mềm mại, nhưng lại chứa đựng sức mạnh kỳ lạ, như thể điệu múa ấy chứa đựng hồn thiêng của cả một nền văn hóa cổ xưa.

Nếu có bất kỳ chàng trai nào chứng kiến điệu múa huyền bí này . Ánh mắt hắn ta sẽ bị cuốn vào từng đường nét uyển chuyển, lý trí bị đánh gục bởi nét duyên dáng vượt qua mọi giới hạn trần tục.

Điệu múa " Bà Sa Vũ " nổi danh không chỉ quyến rũ họ mà còn ôm trọn linh hồn họ vào vòng tay của cô gái đang tỏa sáng giữa không gian huyền diệu này.

Nhưng cô chỉ múa cho riêng mình, cho màn đêm, cho ánh trăng là bạn đồng hành duy nhất.

Dưới ánh trăng bạc treo lơ lửng giữa màn sương, Bạch Lan lặng lẽ đi vào trong lương đình. Ánh trăng đêm nay sáng quá , soi rõ cả cảnh vật như ban ngày . Gió đêm khẽ thổi, mang theo hơi lạnh và mùi sương từ dòng sông lấp lánh ánh bạc.

Mái tóc nàng mềm mại đổ xuống vai, bao phủ lấy khuôn mặt thanh tú nhưng phảng phất nét ưu tư. Đôi chân trần khẽ chạm vào sàn gỗ lạnh, dáng vẻ mỏng manh của cô như hòa vào cảnh sắc huyền ảo của đêm khuya.

Gió đêm thổi qua, mang theo hương sương và mùi hương nhè nhẹ từ dòng sông. Dòng sông ánh bạc phía xa lặng lẽ trôi, phản chiếu ánh trăng tròn lơ lửng trên cao, như một người bạn đồng hành cùng cô suốt những đêm dài cô tịch.

Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh Đặng Gia hiện lên trong tâm trí cô, rõ ràng đến nỗi như chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới. Một nỗi nhớ trĩu nặng xâm chiếm trái tim, khiến cô không thể kìm nén mà cầm bút, viết nên những dòng thơ gửi đến chàng trai mà cô khắc khoải mong chờ.

" Nhân gian mộng tựa khói mây,

Nguyệt chiếu giang ngân, gió lướt lay.

Thập niên vạn lý ly nhân ảnh,

Tâm vướng hồn mang bóng dáng ai.

Thanh phong khẽ hát, nguyệt soi sông,

Nhân ảnh phương nào, lệ đáy lòng.

Nguyện cùng quân tựa trăng trời đó,

Chẳng quản nghìn thu, chẳng ngại không. "

Bạch Lan đặt bút xuống, lòng nhẹ nhõm phần nào, nhưng ánh mắt vẫn không thể giấu đi sự bất an. Nàng liền đi tới an bài một số chuẩn bị cho một ngày nào đó nàng đột nhiên rời xa nơi đây .

Ánh trăng tiếp tục soi sáng, lặng lẽ chứng giám những nỗi niềm sâu kín mà chỉ mình cô hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com