Gió Qua Bạch Khê

Chương 14



19.

Ngày qua ngày, thời gian đã bước sang tháng Tư.

Những quy củ kia lặp đi lặp lại, ta đều ngoan ngoãn làm theo, không hề phản kháng.

Các bà v.ú ngồi dưới gốc cây quế trong sân, trò chuyện với nhau:



“Cô gái trong phòng ấy, bọn ta dạy bao nhiêu tháng rồi mà vẫn cứng như khúc gỗ, có từng thấy ai như vậy chưa?”

“Phải đó, ngoài mặt thì vâng dạ lễ phép, nhưng thật ra dầu muối không lọt, nhìn mà phát bực.”

“Hứ… Giờ trong phủ chỉ còn mình ả, đến cuối năm vương phi nhập phủ, phụ nữ trong phủ sẽ nhiều hơn, ta xem đến lúc đó, ả sớm muộn cũng bị bán ra đầu đường góc chợ thôi.”



Họ chẳng buồn hạ giọng, lời nói rành rọt từng chữ như cố tình để ta nghe thấy.

Hai năm gần đây, thiên tai liên miên, động đất, hạn hán, triều đình xem đó là điềm xấu, hôn lễ của Thái tử và Thịnh Hoài Cảnh cũng vì thế mà bị hoãn đến nay.

Nay Hoàng thượng vẫn còn cường tráng, nhưng vì dòng dõi hoàng thất cần nối dõi sớm, vừa gặp năm cát tường, ông liền hạ chỉ tổ chức hôn lễ cho cả Thái tử lẫn Thịnh Hoài Cảnh.



Hôn sự do Nội vụ phủ chủ trì, nhưng phủ Vương gia cũng đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị: sửa sang phòng ốc, tuyển thêm gia nhân, mua sắm trang phục, lễ nghi…

Dù sao cũng sắp có thêm một “chủ tử”.



Quan giám thiên đã định ngày tốt: mồng sáu tháng Mười. Tính ra, thời gian cũng chẳng còn bao nhiêu.

Dù bị nhốt trong Tuyết Lan viện, ta vẫn cảm nhận được không khí bận rộn khắp phủ, sự náo nhiệt của một hôn lễ đang đến gần.



Xuân về, cây cối trong sân đã bắt đầu đ.â.m chồi.

Ta ngồi xổm dưới nắng, lặp lại trong đầu những lời bà v.ú vừa nói, trầm ngâm suy nghĩ, tiếp theo phải làm gì đây?

Là nên giống như bao nữ nhân khác, thuận theo, tìm cách kéo dài sủng ái mà sống?

Hay tiếp tục như bây giờ, bị nhốt lại, không quyền không thế, nếu người khác muốn hại, ta cũng chẳng có cách nào phản kháng?



Ta không thể quyết định.

Hình như con đường nào cũng chẳng phải điều ta mong muốn.

Chỉ có một điều, ta chắc chắn.

Ta sẽ không vì sự khinh rẻ của đàn ông mà buông xuôi mạng sống này.



20.

Thời tiết đã dần ấm lên, nhưng bệnh của Thịnh Hoài Cảnh vẫn không khá hơn bao nhiêu.

Cơ thể hắn thỉnh thoảng vẫn lạnh như băng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mỗi mùng Tám hàng tháng, hắn vẫn cần dùng thuốc, sau đó ngâm mình trong dược thủy.



Sau bữa trưa, ta quay sang mấy bà v.ú đang như thường lệ đứng một bên rao giảng, khẽ nói:

“Gần đây Vương gia sức khỏe không tốt, Tuyết Nhi muốn đến thăm người, xin các bà cho phép.”



Mấy bà v.ú đưa mắt nhìn nhau, đều sửng sốt.

Cuối cùng, người đứng gần ta nhất là người phản ứng đầu tiên, vẻ mặt sáng bừng như bắt được vàng:

“Tuyết Nhi cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao?

Đáng lẽ nên như vậy từ lâu.

Ta nói rồi mà, trên đời làm gì có ai lại quay lưng với phú quý?”



Ta đứng dậy, nhẹ nhàng cúi người hành lễ:

“Tuyết Nhi mấy tháng qua thật hồ đồ, may có các bà dạy dỗ tận tình, hôm nay mới biết hồi tâm chuyển ý.”



Mấy bà v.ú lập tức vui mừng hẳn, vội vàng đưa ta ra khỏi Tuyết Lan viện.



Thịnh Hoài Cảnh đang ngâm mình trong dược thang.

Trong phòng tắm tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, ánh sáng mờ mờ, xung quanh yên ắng không tiếng động.

Hắn ngồi một mình trong bồn nước, đầu hơi cúi xuống, lưng thẳng tắp, cả người như chìm vào sự lặng lẽ đến nghẹt thở.

Vì ảnh hưởng của thuốc, giọng hắn khàn đặc, nghe không giống thường ngày chút nào:

“Sao nàng lại tới?”



Không đợi ta đáp, hắn đứng dậy, kéo mạnh ta vào lòng, cúi đầu phủ lên môi ta một nụ hôn nóng bỏng.

Ta bị ép chặt vào thành bồn, ánh mắt Thịnh Hoài Cảnh bốc lửa, nhìn ta như muốn thiêu cháy:

“Là nàng tự nguyện đến?”



Có lẽ hắn đã sớm căn dặn các bà vú, ngày nào cũng bắt ta học quy củ, chỉ chờ đến lúc ta mở miệng “biết điều”, thì lập tức cho ta tới gặp hắn.

Hắn vẫn luôn chờ ta cúi đầu.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^



Vì thuốc, sắc môi hắn đỏ đậm đến rực rỡ.

Ta hơi nghiêng người về phía hắn, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi ngay.

Đôi mắt hắn tối sẫm, bàn tay mạnh mẽ siết lấy eo ta, nhấc bổng lên ôm vào lòng. 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com