Gió Qua Bạch Khê
17.
Hắn không đưa ta về vương phủ, mà phóng ngựa thẳng đến lầu các bên hồ Minh Trừng.
Trên lầu, gió lạnh cắt da, mặt hồ phủ đầy tuyết trắng, núi non xa xa cũng đã đóng băng.
Toàn thân ta run lên vì rét, hơi nóng trong người cũng dần tan biến.
Ánh mắt Thịnh Hoài Cảnh đầy tức giận, gắt gao nhìn ta:
“Thái tử thân thể cường tráng, lại là người quyền quý bậc nhất.”
Hắn bóp chặt cằm ta, nghiến răng hỏi:
“Thời Tuyết — ngươi muốn trèo lên cành cao hơn?”
Ta chưa từng thấy hắn mất khống chế như vậy, trong lòng sợ hãi, vội vàng lùi lại, cố gắng giải thích:
“Nô tỳ chưa từng dám mơ tưởng đến Thái tử, hôm nay là bị người khác hạ dược…”
Nhưng chưa kịp dứt lời, ta đã bị hắn kéo mạnh vào lòng, ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt đầy lạnh lẽo của hắn.
“Không dám?”—Giọng hắn lạnh hơn tuyết—“Vậy là… cũng từng muốn?”
Ta định mở miệng biện bạch, thì hắn đã giữ lấy sau đầu ta, ép ta nằm đè lên bàn đá lạnh buốt.
Lưng chạm vào mặt bàn rét buốt, xuyên qua cả lớp y phục khiến ta rùng mình.
Ngay sau đó, váy áo bị hắn thô bạo xé toạc.
Ta run rẩy trong cơn khiếp hãi, không thể tin nổi:
“Vương gia… đây là nơi công cộng…”
Ánh mắt hắn đỏ ngầu, giọng trầm khàn như dã thú:
“Nếu bản vương không đến kịp… ngươi chẳng phải đã…”
Không để ta nói nửa lời, hắn đã như hóa điên, bịt chặt miệng ta.
Ta giãy giụa điên cuồng, nhưng hắn như con thú bị chọc giận, gần như muốn nuốt sống ta.
Sau khi rời Minh Trừng hồ, ta ngã bệnh.
Bệnh rất nặng.
Ta nằm mê man trên giường, cảm giác như thân thể cứ chìm mãi không có điểm dừng.
Loáng thoáng nghe thấy ai đó đang nói về thuốc tránh thai còn nói rằng bây giờ nếu uống vào sẽ tổn thương nghiêm trọng.
Ta muốn mở mắt, nhưng chỉ cảm thấy bóng tối kéo đến, không tài nào chống lại được.
Đến khi tỉnh hẳn, đã là hai ngày sau.
Ánh mặt trời trưa rọi sáng khắp căn phòng.
Tân mụ ngồi canh bên giường, ta cất giọng yếu ớt:
“Bà… thuốc tránh thai… đã cho ta uống chưa?”
Tân mụ cúi đầu vội đáp:
“Thời Tuyết tỉnh rồi! Vương gia dặn, thuốc tránh thai tổn thân, nên không cho Thái y kê. Cô nương cứ yên tâm.”
Ta thấy người mệt lả, chẳng còn sức lực, chậm rãi nói:
“Thân thể ta không sao, phiền bà đi xin giúp ta một bát thuốc.”
Một giọng trầm trầm chen vào—là Thịnh Hoài Cảnh bước vào phòng.
Hắn ngồi xuống mép giường:
“Không cần uống nữa. Thân thể nàng còn khó chịu sao?”
Ta chẳng buồn lựa lời nữa, chỉ quay mặt nhìn hắn, bình thản hỏi:
“Vương gia, ta sợ lỡ như mang thai, xin người ban cho ta thuốc.”
Ánh mắt hắn lạnh hẳn lại, trầm giọng nhìn ta:
“Chẳng lẽ nàng không muốn giữ con của bản vương?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta cười nhạt trong lòng, cho dù có mang thai, cũng chẳng giữ nổi. Dù sinh ra cũng không thể bảo toàn.
Ta không chút do dự:
“Nô tỳ không muốn.”
Cho đến giờ, ta vẫn chưa biết là ai hại mình.
Ngày hôm đó ở phủ Quốc công, ta đã cực kỳ cẩn thận, không uống một giọt, không ăn một miếng. Vậy mà vẫn trúng dược.
Có lẽ thuốc không phải để uống, mà là hòa trong rượu, rồi cố ý đổ lên người ta. Thuốc thấm qua da mới phát tác.
Chỉ là hiệu lực không mạnh bằng uống vào.
Còn Thịnh Hoài Chiêu có lẽ đã uống thẳng vào miệng.
Còn vì sao hắn trúng thuốc thì ta hoàn toàn không rõ.
18.
Ta bị giam lỏng trong Tuyết Lan viện, không được bước ra khỏi cửa nửa bước.
Thịnh Hoài Cảnh cho người đưa mấy bà v.ú đến giám sát, ngày đêm kè kè theo sau ta, vừa canh chừng, vừa “dạy” ta các phép tắc.
Hắn hẳn cho rằng ta không biết trời cao đất dày, dám vọng tưởng tới vị trí Vương phi.
Các bà v.ú đứng nghiêm trang, nét mặt nghiêm nghị.
“Một kẻ làm nô, hỷ nộ đều gắn liền với chủ nhân.
Chủ an thì ta vui, chủ bất an thì ta phải tự xét lại.”
Ta nghe hờ hững, không đáp lời.
Một bà khác bật cười nhạt, lời lẽ đầy mỉa mai:
“Làm nô tỳ thì nên biết thân phận. Đừng mơ mộng viển vông những vinh hoa xa vời.”
“Còn phải biết chừng mực. Những thứ chủ không ban, đừng có mặt dày mà đòi.”
Ta ngồi bên bàn, ngẩng đầu nhìn bà ta một cái, rồi lại cụp mắt xuống, khẽ đáp:
“Vâng.”
Tối đến, Thịnh Hoài Cảnh đêm nào cũng tới.
Căn phòng bị thị vệ bao vây bốn phía, bóng người in rõ bên ngoài cửa sổ.
Ta cắn chặt môi, không hé lấy nửa lời.
Hắn từ trên cao chế ngự lấy thân thể ta, đôi mắt đen như mực nhìn xuống, giọng khàn khàn:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Thích không?”
Hắn siết chặt eo ta:
“Hay là ngươi muốn Thái tử đối xử với ngươi như vậy?”
Ta thật sự cảm thấy hắn điên rồi. Mặt không đổi sắc, ta chỉ nghiêng đầu sang một bên:
“Vương gia nói sao thì là vậy.”
Hắn nheo mắt lại, đột nhiên bế bổng ta lên, hung hăng ép vào vách tường.
Cuối cùng, hắn không để ta uống thuốc tránh thai.
Ngược lại, mỗi sáng đều gọi phủ y đến bắt mạch.
Những tháng ngày sau đó, ban ngày ta bị mấy bà v.ú theo sát, tối đến lại là Thịnh Hoài Cảnh.
Ta ngày càng ít nói, đến ăn hay mở lời cũng không buồn quan tâm nữa.
Lúc nghỉ trưa, bà v.ú theo sát không rời, giọng lạnh như thép, đầy thất vọng:
“Lên giường phải biết xoa bóp hầu hạ chủ tử…”
“Đợi khi chủ tử ngủ say rồi mới được ngủ.”
Những chuyện như thế, đối với họ, là điều đương nhiên.
Thậm chí còn xem đó là một loại vinh hạnh.
ĐóngSửa
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com