Gió Hạ Khẽ Lay

Chương 2



2.

Tôi bị Tập đoàn Lục thị đuổi việc.

Trước đây tôi có hẳn một văn phòng riêng, còn bây giờ — đừng nói đến văn phòng, đến một cái bàn làm việc cũng chẳng còn.

Phòng nhân sự ném cho tôi một cái thùng giấy:

“Trợ lý Hà, đồ của cô đều ở đây cả rồi.” Cô ấy vốn có quan hệ khá tốt với tôi, nên hạ giọng nói nhỏ, “Tổng giám đốc Lục đích thân yêu cầu cô rời đi, khoản bồi thường chắc chắn không thiếu, cô mau đi đi.”

Cách nói của cô ấy vẫn còn rất uyển chuyển.

Tôi đoán nguyên văn lời của Lục Thời Phong hẳn là: “Cút.”

Ngữ điệu chắc hẳn là ngả người tựa vào ghế, lười biếng, có phần hờ hững như mọi khi — chưa bao giờ thực sự xem tôi ra gì.

Tôi ôm cái thùng giấy nặng nề, lúc đi ngang qua văn phòng cũ của mình, cuối cùng cũng biết được ai là chủ nhân mới — nơi đó đã được sửa thành phòng nghỉ của Giang Tâm, các bản thiết kế vương vãi tùy ý đặt khắp nơi.

Những bức ảnh thân mật giữa cô ấy và Lục Thời Phong đã phủ kín tấm bảng lịch trình chi chít chữ trước đây của tôi.

Tôi cúi mắt xuống, các đốt ngón tay nắm chặt mép thùng thoáng trắng bệch trong chốc lát.

Rồi cũng nhanh chóng buông ra.

Thôi vậy.

3.

Tôi bị chen ngã ngay trước cổng công ty, chiếc thùng giấy rơi xuống, đồ đạc văng tung tóe khắp nơi.

Người quá đông, hỗn loạn, ai đó giẫm gót giày cao lên mu bàn tay tôi, đau buốt đến tận tim.

Đám đông nhà báo và người qua đường đều đổ dồn về một hướng. Tôi gắng chịu cơn đau, ngẩng đầu lên — vừa vặn nhìn thấy Giang Tâm khoác tay một người đàn ông bước ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô ấy thích màu đỏ, mái tóc đen buông xõa, váy đỏ nổi bật giữa biển người. Nhưng người đàn ông bên cạnh cô ấy — Lục Thời Phong — lại càng thu hút hơn cả. Anh không thích nơi đông người, có chút cau mày khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn che chắn cho Giang Tâm đang nép trong vòng tay mình.

Phóng viên vây kín, đưa micro về phía cô ấy, liên tục đặt câu hỏi:

“Cô Giang, suốt một tuần qua, chủ đề ‘màn cầu hôn thế kỷ’ luôn dẫn đầu bảng tìm kiếm. Là nữ chính trong chuyện tình này, cô có điều gì muốn chia sẻ không?”

Giang Tâm nở nụ cười rạng rỡ như hoa:

“Tôi rất may mắn, vì trong hai năm khó khăn nhất của anh ấy, người luôn ở bên cạnh… là tôi.”

Lục Thời Phong — từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, đứng trên đỉnh cao sự nghiệp. Chỉ có hai năm sau vụ tai nạn khiến anh bị liệt, khi vận mệnh rơi xuống đáy vực, bao người quay lưng, sự lạnh nhạt của đời người anh mới nếm trải đủ đầy.

Nhưng câu nói đó… ai cũng rõ, Giang Tâm không có tư cách để nói ra.

Năm đó, cô bay thẳng ra nước ngoài, bỏ lại anh trong căn nhà vắng lặng. Người ở lại, chỉ có tôi.

Một lời dối trá lộ liễu đến vậy, thế mà Lục Thời Phong lại nghe rất vừa tai. Anh không phản bác, thậm chí còn ngầm chấp nhận.

Anh cúi mắt, nhìn Giang Tâm bằng ánh mắt dịu dàng như gió xuân lướt nhẹ.

Tựa như ngọn lửa hoang dại cuối cùng cũng chịu dừng chân trước mặt người mình yêu.

Đèn flash chớp liên tục, các phóng viên sung sướng bắt trọn khoảnh khắc hai người họ đắm đuối nhìn nhau.

Đúng lúc ấy, Lục Thời Phong đột nhiên quay đầu, xuyên qua đám đông hỗn loạn, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt lấy tôi.

Tôi lặng lẽ nhìn lại anh, mỉm cười nhạt, lòng bình thản đến lạ kỳ.

Anh vô thức nhíu mày.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Thật ra… tôi cũng rất may mắn.

Vì trong hai năm anh rơi vào vực thẳm, người ở cạnh Lục Thời Phong… là tôi.

Ân tình tôi dành cho anh — hôm nay xem như đã trả hết.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com