Gió Hạ Khẽ Lay

Chương 1



1.

Trên phố đi bộ, dòng người đều dừng bước, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn ngoài trời đang phát trực tiếp cảnh cầu hôn. Không chỉ nơi này, mà khắp Giang Thành, tất cả màn hình công cộng có thể sử dụng đều đồng loạt chiếu cùng một khung hình.

Hình ảnh sắc nét đến mức ánh lệ mờ nơi khoé mắt nữ chính cũng hiện rõ mồn một. Cách bố trí hiện trường kia, thoáng nhìn là biết bút tích của Lục Thời Phong. 

Vài tháng cuối trước khi anh hồi phục hoàn toàn, anh luôn miệt mài vẽ bản phác thảo này, đến cả kiểu pháo hoa cũng do chính tay anh chọn lựa.

Khi ấy, anh vòng tay ra sau cổ tôi, ngón tay lạnh buốt, khẽ hỏi: “Em thích hoa gì?”

Tôi đáp: “Hoa lan dạ hương.”

Thế nhưng, trên màn hình kia, toàn bộ khung cảnh cầu hôn lại chìm trong biển hoa hồng rực rỡ. Người con gái đứng giữa không phải tôi, mà là bạn gái cũ của anh — nhà thiết kế nổi tiếng Giang Tâm.

Tôi điềm nhiên ngẩng đầu nhìn. Lúc này, màn cầu hôn đã tiến đến đoạn Lục Thời Phong quỳ một gối xuống, chiếc hộp nhung đen hé mở, chiếc nhẫn kim cương bên trong lấp lánh như sao trời. So với nó, chiếc nhẫn tôi cất trong túi thật chẳng khác gì một món đồ chơi mờ nhạt.

Bên cạnh vang lên tiếng các cô gái trẻ reo hò phấn khích:

“CEO Lục Thời Phong đúng là mê c.h.ế.t người với mái tóc vuốt ngược kia, bảo sao trước đây gọi là lãng tử Giang Thành. Giờ thì lãng tử cũng đã khuất phục vì tình yêu rồi.”

“Nghe nói hai năm Lục Thời Phong bị liệt, chính Giang Tâm là người từ bỏ mọi công việc để chăm sóc anh ấy. Tình yêu thần tiên, cuối cùng cũng có một cái kết viên mãn!”

Tôi lặng lẽ siết cổ tay mình — nơi ấy vẫn còn vết sẹo xám nhạt, là di chứng từ những ngày chăm sóc anh.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Năm đó, Giang Tâm đã chia tay Lục Thời Phong, bay sang Milan du học.

Xung quanh bỗng nín thở, màn cầu hôn tiến đến thời khắc quan trọng nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giang Tâm cúi đầu, nhìn chàng trai quỳ trước mặt, nghẹn ngào đáp:

“Em đồng ý.”

Chiếc nhẫn nhẹ nhàng lồng vào ngón áp út của cô ấy. Lục Thời Phong đứng dậy, ôm lấy cô, hôn lên đôi môi đang run khẽ. Đúng khoảnh khắc ấy, pháo hoa nổ rực rỡ trên bầu trời toàn Giang Thành.

Một màn cầu hôn hoành tráng đến vậy, e rằng không chỉ Giang Thành, mà cả nước đều sẽ biết đến. Mà cũng phải thôi, tính cách của Lục Thời Phong xưa nay là thế, yêu ai thì phải để cả thế giới cùng biết.

Đám đông rộn ràng, cô gái đứng cạnh tôi kích động đến mức va phải trán tôi, tay nắm lấy cổ tay tôi, phấn khởi nói:

“Họ thật là đẹp đôi, cậu thấy đúng không?”

Tôi nhịn đau nơi cổ tay, mỉm cười:

“Đẹp đôi lắm.”

Cô ấy nhìn gương mặt tái nhợt của tôi, dường như chợt nhận ra gì đó, vội buông tay, muốn nói lời xin lỗi nhưng tôi đã xoay người rời đi giữa tiếng hò reo vang dội.

Trên màn hình phía sau, hai nhân vật chính vẫn đang hôn nhau đắm đuối, đám đông vì tình yêu của họ mà la hét, tung hô. Pháo hoa vẫn rực sáng như mưa sao băng.

Tôi bỗng dừng lại cạnh một thùng rác. Ngồi xổm xuống một lúc, rồi mới đứng dậy, lấy ra từ túi một chiếc nhẫn cũ kỹ, xỉn màu, lại còn quá to. Nó chẳng đẹp, nhưng may mắn thay, tôi cũng không còn lý do để giữ lại.

Tôi thả chiếc nhẫn vào thùng rác. Lòng bình thản đến lạ thường.

Không rơi lấy một giọt nước mắt.

Từ nay về sau,  những gì nợ nhà họ Lục, những gì nợ Lục Thời Phong….

Tôi… đã trả hết rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com