"Thần nữ không ngại vất vả, chỉ cần không gây thêm phiền phức cho Hoàng thượng và Điện hạ là được."
Hoàng thượng hạ giọng: “Con cứ làm việc của con, những phiền phức khác, Cảnh Di sẽ giải quyết."
Ta mỉm cười, đáp lời.
Cả kinh thành đều biết, Thái tử đã ăn tất niên tại viện của ta, cũng nghe đồn rằng, nữ thương nhân xuất thân thấp kém Từ Giảo, sắp trở thành Thái tử phi.
Có nhiều tiếng phản đối, nhưng tất cả đều nhằm vào Thái tử. Hắn vẫn ung dung xử lý.
Đến mùa xuân, phản đối cũng im lặng. Rồi ta nhận được thánh chỉ tứ hôn.
Ta vẫn bận rộn với công việc của mình, chuyện hôn sự trong cung đã có người lo liệu.
Mãi đến ngày mười bảy tháng chín, một ngày trước khi thành thân, ta mới thực sự có cảm giác rõ ràng.
Ta sắp thành thân rồi.
…
Trong kiệu hoa, qua rèm châu, ta thấy Tống Dận đứng bên đường.
Không biết từ bao giờ, hắn ta đã để râu, ánh mắt trở nên ảm đạm, đứng giữa đám đông đã chẳng còn nổi bật.
Kiệu hoa lướt qua, ta không ngoảnh đầu lại.
Vào động phòng, bái đường xong, Thái tử và ta cùng ngồi bên nhau trên giường.
"Giảo Giảo."
"Vâng?"
Hắn nắm lấy tay ta, những ngón tay vẫn ấm áp như lần chạm nhẹ vào mu bàn tay ta trước thư phòng.
"Ta đạt được ý nguyện rồi, còn nàng?"
"Chưa." Ta đáp.
Hắn sững sờ, nhìn ta mỉm cười.
"Ta còn muốn cùng Điện hạ bạc đầu giai lão, nắm tay đến cuối đời."
Hắn dịu dàng ôm ta vào lòng.
"Được, chúng ta sẽ nắm tay đến bạc đầu, trọn đời bên nhau."
15.
Ngoại truyện: Tiêu Cảnh Di
Năm ta ba tuổi, ta đã được lập làm Thái tử.
Mỗi ngày đều có người nói với ta rằng Thái tử nên làm gì, không nên làm gì.
Ta luôn nghiêm túc làm tất cả mọi thứ.
Mỗi người đều có trách nhiệm mà họ phải gánh vác. Phụ hoàng là như vậy, ta cũng thế.
Cả Từ Giảo cũng vậy.
Lần đầu tiên gặp nàng ấy là ở học viện. Nàng ấy mặc một chiếc váy dài màu nhạt, dáng người cao cao, thanh mảnh, đôi mắt sáng rực. Nhưng điều khiến ta chú ý không phải là dung mạo, mà là khí chất ẩn sâu trong từng cử chỉ của nàng ấy… Một loại khí chất mà ta chưa từng thấy ở bất kỳ nữ nhân nào khác.
Vậy nên, tâm tư nhỏ bé của Lâm đại quan nhân, ta liền thuận nước đẩy thuyền.
Ta nhìn thấy nàng ấy ngồi trong đình, bình thản đối đáp với Thanh Dương, dù đã giận dữ đến cực điểm nhưng vẫn giữ vững giáo dưỡng và thể diện.
Khi ấy ta nghĩ, nếu nàng ấy là nam tử, ta nhất định sẽ chiêu mộ nàng ấy bên mình.
Bởi vì nàng ấy và ta rất giống nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng ấy tỉnh táo, hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân, biết mình cần gánh vác điều gì, và luôn xử lý lợi ích được mất một cách lạnh lùng, lý trí.
Lần thứ hai gặp nàng ấy, nàng ấy không nhìn thấy ta.
Nàng ấy trả lại quà của Dương Lăng, lúc đó ta đang cùng viện trưởng uống trà, vừa vặn trông thấy.
Cuộc tranh chấp của đám thiếu niên khiến nàng xấu hổ và phẫn nộ, ta thấy được sự thất vọng không thể che giấu trong mắt nàng.
Người kia… Tống Dần, hắn không xứng với nàng ấy.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, chính ta cũng kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, ta nhận ra mình không thể kiềm chế nữa.
Tựa như cỏ non vào mùa xuân, điên cuồng sinh trưởng.
Đến lần thứ ba gặp nàng, ý niệm ấy đã lan tràn khắp tâm trí ta.
Nàng ấy khéo léo để lộ năng lực của mình cho ta thấy. Ta sao có thể không hiểu?
Lần thứ tư gặp lại, đã là rất lâu sau đó.
Lẽ ra ta không nên tới, nhưng cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà muốn đến gần nàng ấy thêm một chút.
Nàng ấy cúi thấp đầu, ta chỉ muốn không phải cầm lấy sổ sách, mà là xoa nhẹ đỉnh tóc nàng ấy, hỏi nàng ấy có mệt không?
Chắc chắn là mệt, bởi vì xuất sắc là một chuyện rất cực khổ.
Hôm ấy, ta dẫn nàng ấy đi dọc theo hành lang ngoài cung.
Nàng ấy đi theo sau ta, ta có thể nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ của nàng ấy.
Xung quanh im ắng, ta rất muốn cứ đi mãi như vậy.
Hôm ấy ta đã thất thố, làm rất nhiều chuyện thất thố, khiến nàng ấy không thoải mái.
Nàng ấy có chút kháng cự.
Ta không nỡ làm khó nàng ấy, liền quyết định nhẫn nhịn phần tình cảm này xuống.
Nhịn một tháng lại một tháng…
Hôm nàng ấy trở về, ta cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa.
Ta đã đánh giá quá cao sự kiềm chế của bản thân.
Người ta thường nói tình cảm làm tổn thương con người.
Lúc ta để lại chiếc lược trong viện của nàng ấy rồi rời đi, ta đã không thể duy trì dáng vẻ đoan chính, ung dung nữa.
Lúc hay tin nàng ấy mất tích, trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt.
Lễ nghi, chuẩn mực, Thái tử nên làm gì, không nên làm gì… Ta đều không quan tâm nữa.
Khi ta siết cổ Uy Viễn hầu, ta thực sự muốn bóp c.h.ế.t hắn.
Chính nàng ấy đã ngăn ta lại.
Ta nghĩ, người đau khổ nhất hẳn là nàng ấy, ta không thể để nàng ấy phải gánh thêm tội danh “mê hoặc Thái tử”.
Ta không nỡ. Nàng ấy đã rất vất vả rồi.
Đêm ba mươi Tết, ta và Tống Dần nói chuyện trong hẻm nhỏ, nàng ấy mở cửa bảo ta: “Bên ngoài lạnh, vào viện rồi nói.”
Nghe kìa! Nàng ấy nói là “về viện” rồi nói.
Trên con đường nhỏ, ta giống như một thiếu niên đang ngây ngất trong mối tình đầu, không nhịn được mà tự khai báo tên mình.
Nàng ấy chắc hẳn cảm thấy ta ấu trĩ lắm.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Nhưng nàng ấy không biết, đó đã là sự kiềm chế mà ta có thể làm được.
Muốn cưới nàng ấy làm thê tử không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng cuối cùng, vẫn thành.
Hôn sự của ta vốn dĩ có thể nhượng bộ với người ngoài, chẳng qua là không muốn ảnh hưởng đến danh dự của nàng ấy.
Người đời luôn nghiêm khắc với nữ nhân, họ không dám nói ta si mê đến mức hồ đồ, nhưng sẽ gọi nàng ấy là yêu nữ họa thủy.