Hậu cung của Hoàng thượng chỉ có Hoàng hậu và Quý phi Vu thị, mà Quý phi Vu thị không có con, chỉ sinh được hai công chúa.
Thái tử có một người đệ đệ duy nhất, lại là đồng mẫu đồng bào với hắn, nhưng nay mới chỉ tám tuổi.
Cho nên, cơn sóng gió mà Thái hậu và Uy Viễn hầu phủ khuấy lên, sớm muộn gì cũng sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Nhưng hắn lại…
Ta kéo chăn trùm kín đầu, ép mình ngủ.
Nghỉ ngơi hai ngày, Thái tử ngày nào cũng đến vào giờ Ngọ, nhưng không lưu lại lâu.
Đến ngày ba mươi Tết, nhà họ Tống ở sát vách kéo cả nhà sang.
Tống mẫu nói muốn cùng nhau đón năm mới, mẫu thân ta cầm d.a.o đứng ở cửa, lạnh lùng cười: “Vương thị, nếu ngươi không cần mặt nữa, ta không ngại vất vả một chút, giúp ngươi cắt xuống."
Mặt Tống mẫu lúc xanh lúc đỏ.
Ta và Tống Dần vẫn đứng trong con hẻm nhỏ, hắn ta cầu xin ta: “Chỉ cần nàng nói một câu, Hoàng thượng và Thái tử nhất định sẽ nghe, giúp ta một chút được không?"
Thê tử của hắn ta bị cấm túc, hắn ta bị đồng liêu cô lập, bây giờ chỉ mong được điều khỏi Hàn Lâm viện.
"Tống Dần, nếu ta là ngươi, ta sẽ không quay lại nữa."
Ta xoay người về nhà, hắn ta lại túm lấy ống tay áo ta: “Giảo Giảo, ta nguyện ý hòa ly với nàng ta, thú nàng làm thê!"
Ta quay đầu nhìn hắn ta.
Đúng lúc này, Thái tử từ đầu hẻm đi tới, phía sau hắn là một hàng nội thị khiêng lễ vật mừng năm mới.
Ta hành lễ với Thái tử, đưa nội thị vào trước. Khi ta quay lại, xuyên qua cánh cửa gỗ khép hờ, nghe thấy Tống Dần nói: “Nàng ấy là thương nữ, điện hạ để nàng ấy làm Thái tử phi, không hợp tổ chế."
Thái tử đáp: “Ta lấy nàng ấy rồi, chẳng phải sẽ có tổ chế rồi sao?"
Ta biết Tống Dần rất kinh ngạc, vì ta cũng vậy.
Ta mở cửa, Thái tử và Tống Dần đồng loạt nhìn ta.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Ta nói với Thái tử: “Bên ngoài lạnh, vào viện rồi nói."
Thái tử cười, bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn.
Ta lướt qua ánh mắt đầy vẻ bàng hoàng và suy sụp của Tống Dần, đóng cửa lại.
14.
Thái tử dừng lại trên con đường nhỏ.
"Từ Giảo." Hắn nhìn ta, trong mắt mang theo ý cười.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hai má nóng lên.
Ta biết tên hắn, danh húy là Tiêu Dịch, biểu tự Cảnh Nghi.
Hắn đặt tay lên đỉnh đầu ta, nhẹ nhàng xoa.
"Ta nên gọi nàng thế nào?"
"Từ Giảo."
Ta biết hắn cố ý hỏi, nên mặt đỏ bừng, đáp: “Điện hạ có thể gọi thần là Giảo Giảo."
Hắn khẽ ừ một tiếng, chắp tay đi trước, nhưng lại đột nhiên dừng bước.
Ta không hiểu.
Hắn nhìn ta, giọng điệu dịu dàng quyến luyến.
"Giảo Giảo."
Ta bật cười, hắn lại gọi thêm một tiếng, rồi hơi cúi người, đến gần ta hơn một chút.
Trên người hắn có hương thơm nhàn nhạt, thanh khiết.
"Ta thường nghe người khác gọi nàng như thế, ngay cả đại nhân Lâm cũng từng gọi nàng là Giảo Giảo trước mặt ta."
Giọng hắn có chút ghen tuông, rất khẽ.
"Chỉ riêng ta là không thể."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cúi đầu, khẽ mím môi cười.
…
Những năm trước, đêm giao thừa, trong viện rất náo nhiệt, duy chỉ có năm ngoái là lạnh lẽo, cô quạnh. Còn năm nay, lại một lần nữa ấm áp tưng bừng.
Nhất là mẫu thân ta, bận đến mức chân không chạm đất, trong ngoài phòng bếp chỉ nghe thấy bà lớn tiếng quát tháo sai bảo.
Những bà tử và đầu bếp bị quát cũng không hề bất mãn, ai nấy đều cười tít mắt, hận không thể dốc hết tài nghệ, làm ra những món ăn ngon nhất.
Thái tử mời mẫu thân ta ngồi ở vị trí chủ tọa, bà từ chối vài câu rồi vui vẻ ngồi xuống, vẻ mặt phấn khởi như một trưởng bối chính hiệu.
"Điện hạ không hồi cung, có sao không?"
Mẫu thân ta tự tay gắp thức ăn cho hắn.
Thái giám phụ trách thử độc sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng bị ánh mắt của Thái tử quét qua, hắn liền cúi đầu lùi ra sau.
Thái tử nhìn ta, ý cười thâm sâu: “Phụ hoàng và mẫu hậu đều biết ta đang làm gì."
Mẫu thân ta cười rạng rỡ, trong mắt tràn đầy kiêu hãnh.
Ta không ngăn mẫu thân, không muốn dập tắt niềm vui của bà ấy.
Sau bữa cơm, ta tiễn Thái tử ra ngoài phủ, hắn hỏi ta ngày mai có vào cung chúc Tết không.
"Vậy ổn không?" Ta hỏi lại.
"Chỉ cần nàng muốn, thì đều ổn." Hắn đáp.
Ta gật đầu, đưa hắn ra cửa. Hắn lên xe ngựa, vén rèm, nhìn ta chăm chú.
Dưới màn đêm, nơi hắn ngồi sáng rực ánh đèn, đôi mắt hắn ấm áp. Ta nhất thời xúc động, bước lên vài bước, hắn lập tức xuống xe, đi về phía ta.
"Sao vậy?" Hắn cúi đầu nhìn ta.
Nhận ra bản thân lỡ bước, ta xấu hổ, hít sâu một hơi rồi lắc đầu.
"Điện hạ đi đường bình an."
Hắn dường như định xoa đầu ta, nhưng lại kiềm chế, xoay người lên xe.
"Bên ngoài lạnh, mau vào đi."
Ta đáp lại một tiếng.
Đêm đó, ta mơ rất nhiều.
Mơ thấy trên Điện, các quan đại thần lên án ta xuất thân thấp kém, mơ thấy Thái tử bị họ mắng là hôn quân thiên cổ.
Ta tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ dần sáng lên, không nhịn được mà bật cười.
Cười chính mình sợ hãi rụt rè.
…
Sau khi rửa mặt, ta đang chọn y phục thì Thanh Hoà chạy vào nói Thái tử đến rồi.
"Điện hạ ngồi ngoài kia." Thanh Hoà nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, mắt đỏ hoe: "Điện hạ còn cầm thiếp mời, mời cả phu nhân vào cung."
Ta ngạc nhiên.
"Thiếp mời của ai?"
Giọng Thanh Hoà run run.
"Do Hoàng hậu tự tay viết."
Ta cụp mắt, hốc mắt nóng lên.
Vì ta, hắn đã làm mọi chuyện chu toàn như thế, ta thật sự rất cảm động.
Ta nghĩ, cho dù sau này hắn có lấy thêm ai, có người mới, thì giờ phút này, hắn vẫn đáng để ta hết lòng.
"Giúp ta chải tóc."
…
Ta ăn vận lộng lẫy, nắm tay mẫu thân bước vào Khôn Ninh cung.
Thái hậu và Hoàng hậu đều ngồi đó, mẫu thân ta định quỳ, nhưng ma ma trong cung đã đỡ bà dậy, ôn hòa nói: “Phu nhân ngồi đi."
Thái hậu chỉ ngồi một lát rồi rời đi, còn mẫu thân ta và Hoàng hậu trò chuyện rất hợp ý.