Nhưng người này chỉ nhìn chằm chằm vào tay ta đang níu áo Giang Tụ Bạch, ánh sáng trong mắt dần lụi tắt.
Cuối cùng khàn giọng nói: 「Được.」
Điều này hoàn toàn không giống tính cách của Thẩm Thời Quý.
Ta bất giác cảm thấy Thẩm Thời Quý chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Bởi vì hắn cần một phần thưởng.
Một phần thưởng cho việc tìm lại được huyết mạch hoàng tộc.
Thẩm Hầu gia nổi tiếng sủng thiếp diệt thê.
Thẩm Thời Quý tuy là tiểu Hầu gia, nhưng trong Hầu phủ có biết bao nhiêu cặp mắt công khai hay ngấm ngầm đều nhòm ngó vị trí của hắn.
Mà Thẩm Thời Quý kiếp trước chính là nhờ phần thưởng này mà củng cố vị trí của mình, lại suýt nữa cưới được người trong mộng.
Nay làm lại từ đầu, hắn chỉ càng thành thạo hơn.
Thế là ta cảnh giác hẳn lên.
Thẩm Thời Quý nhìn thấy vẻ cảnh giác trong mắt ta.
Thân hình như sắp đứng không vững của hắn khẽ chao đảo, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Cuối cùng, tấm lưng vốn luôn thẳng tắp kiêu ngạo gần như bị đè cong xuống.
Hắn ho sù sụ, lại cố gắng nở một nụ cười dịu dàng với ta: 「A Cửu vui là được.」
Nhưng hốc mắt lại đỏ hoe như sắp khóc đến nơi.
10
Thẩm Thời Quý ngã bệnh.
Giang Tụ Bạch vốn không muốn đi cùng đường, nhưng biết làm sao được khi Thẩm Thời Quý dù mang bệnh cũng phải thúc ngựa đuổi theo.
Cuối cùng, người hầu cận bên cạnh hắn đến cầu xin Giang Tụ Bạch.
Giang Tụ Bạch biết hắn làm vậy là vì ta, nên cho người đến hỏi ý kiến ta.
Người này vẫn còn giận ta, ngay cả nói chuyện cũng phải nhờ người khác truyền đạt.
Ta nghĩ ngợi, rồi nhân lúc nghỉ ngơi, lân la đến bên cạnh hắn.
Mở miệng liền là một câu thành thật: 「Ta sai rồi.」
「Ha,」 Giang Tụ Bạch cười như không cười, 「Hiếm thấy nha, cuối cùng cũng nhận ra tội lỗi mình gây ra vào khoảng giờ Mùi ngày mùng hai bốn hôm trước rồi à?」
Ta muộn màng nhận ra đó là lúc ta bị thương.
Thế là ta xoa xoa bờ vai vẫn còn đau âm ỉ, khẽ "ừm" một tiếng.
「Nói xem nào?」
「Ta không nên để mình bị thương.」
Rồi Giang Tụ Bạch thở dài một hơi.
「Thôi vậy,」 hắn tự lẩm bẩm, 「Ta chấp nhặt gì với một khúc gỗ chứ?」
Giang Tụ Bạch vươn vai.
Hắn lười biếng dựa vào gốc cây, nghiêng đầu nhìn ta cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lại nói: 「Nhưng mà, tiểu gia ta lúc nào cũng có cách khiến khúc gỗ này nở hoa.」
Khúc gỗ không nở hoa được.
Ta muốn phản bác.
Nhưng khoảnh khắc đó, ta lại tin lời Giang Tụ Bạch.
Thế là ta hỏi hắn: 「Ngươi đối xử tốt với tất cả mọi người như vậy sao?」
Thời gian ở bên cạnh Giang Tụ Bạch, ta phát hiện hắn thực sự khác biệt với những người ở kinh đô.
Hắn dường như có thể hòa hợp với bất cứ ai.
Sĩ nông công thương, thậm chí cả những tên ăn mày ven đường cũng có thể nói chuyện với hắn đôi ba câu.
Giang Tụ Bạch bị ta hỏi đến ngẩn người.
Hắn ra vẻ suy nghĩ một lúc, cuối cùng mày chau lại giãn ra: 「Tất nhiên, nếu không ngươi nghĩ tại sao ta lại bốn bể đều là bạn bè? Có cho đi mới có nhận lại chứ!」
Lời tuy nói vậy, nhưng khoảnh khắc đó ta lại cảm nhận được sự cô độc nồng đậm mà bi thương từ Giang Tụ Bạch.
Đó là một sự cô độc tách biệt khỏi tất cả mọi người.
Thật kỳ lạ.
Nhưng hắn nhanh chóng chuyển chủ đề: 「Khúc gỗ à, ta đột nhiên nhớ nhà rồi.」
「Nhà ở kinh đô?」
Giang Tụ Bạch khựng lại, cười: 「Tất nhiên.」
Nhưng ta mơ hồ cảm thấy, hắn nói dối.
11
Ngày chia tay, Thẩm Thời Quý đến tìm ta.
「A Cửu.」
Hắn gọi ta, rồi lại ho sù sụ.
Người này bệnh nặng, khuôn mặt trắng bệch hiện lên hai vệt hồng bệnh tật.
Gọi ta xong, Thẩm Thời Quý lại không nói gì.
Chỉ lặng lẽ nhìn ta, đáy mắt mang một tia mong đợi dễ dàng nhận thấy.
Thân thể Thẩm Thời Quý bị những chuyện bẩn thỉu trong nội trạch Hầu phủ làm cho suy nhược.
Hắn tìm người chữa khỏi bệnh cho ta, ta cũng nghĩ cách giải độc cho hắn.
Ta từng leo lên vách núi hái một cây thuốc cho hắn, dù gãy tay cũng phải vui vẻ tự mình mang đến.
Nhưng lúc đó Thẩm Thời Quý lại trách ta không theo sát Tô Uyên, khiến nàng ta bị thương.
Sau này, cây thuốc được cho là có thể cải tử hoàn sinh đó lại được Tô Uyên uống.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Dù nàng ta chỉ bị một vết thương ngoài da rất nhẹ.
Thẩm Thời Quý thật sự yêu Tô Uyên đến cực điểm.
Ta nghĩ vậy, rồi mặt không đổi sắc đi ngang qua Thẩm Thời Quý.
Nhưng ngay khoảnh khắc đi qua, giọng nói khàn đặc của Thẩm Thời Quý vang lên.
Như đang cố gắng kìm nén sự run rẩy, lại như đang lặng lẽ chờ đợi một hình phạt đã biết trước: