Giang Tầm Noãn

Chương 5



Hắn thật sự không hề che giấu sự khác thường của mình.



Vị Thẩm tiểu Hầu gia trước nay luôn cao cao tại thượng vốn không nên cố tình đi tìm một đứa ăn mày nhỏ bé ngoài thành Vĩnh Châu;



Bậc quân tử được người người ở kinh đô ca tụng cũng không thể thờ ơ làm ngơ khi ân nhân cứu mạng của mình gặp nguy hiểm.



Chỉ có sau này, vị Thẩm thái phó nhẫn nhục chịu đựng trở thành phò mã, lại giúp tân đế lật đổ triều cũ.



Ta bỗng nhớ lại tiếng "được" mà Thẩm Thời Quý đáp lại Tô Uyên.



Thế là ta bất giác lùi lại nửa bước, vừa hay lại bị Giang Tụ Bạch chắn mất.



Thẩm Thời Quý người cứng đờ một thoáng: 「Ta là——」



「Muốn nhận người thân thì lát nữa hẵng nói.」 Giang Tụ Bạch đột nhiên ngắt lời, vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy.



Hắn kéo ta về phía xe ngựa, vai huých mạnh vào Thẩm Thời Quý đang chắn đường, rồi buông một câu nhẹ bẫng: 「Thù oán gì lớn lắm à, mà phải chặn đường thế này, người không biết còn tưởng tiểu Hầu gia cố tình cản đường, phạt tiểu cô nương này chịu thêm chút khổ cực nữa chứ!」



Giọng điệu cà lơ phất phơ.



Nhưng khi ta nhìn Giang Tụ Bạch, lại thấy hắn mím chặt môi, đáy mắt lộ vẻ hung tợn mà ta chưa từng thấy.



Trong khoảnh khắc đó, ta như thấy được vị tiểu tướng quân sát thần bách chiến bách thắng trên chiến trường sau này.



Thẩm Thời Quý bị huých đến loạng choạng.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Chẳng biết chữ nào của Giang Tụ Bạch đã chạm đúng chỗ nhạy cảm của hắn.



Mặt hắn bỗng chốc mất hết sắc máu, trông còn tái nhợt yếu ớt hơn cả một kẻ bị thương như ta.



Cuối cùng, hắn ngẩn ngơ nhìn bóng lưng ta, môi mấp máy mấy lần rồi khẽ giải thích: 「Ta không có…」



Nhưng lời này quả thực chẳng có chút sức thuyết phục nào.



Ta không nhịn được liếc nhìn Thẩm Thời Quý, thầm nghĩ người này giỏi giả vờ thật.



Rõ ràng ghét ta đến cực điểm, giờ lại làm ra vẻ vô cùng lo lắng cho ta.



Nhưng hắn đến tìm ta làm gì chứ?



Ta cũng đâu còn nợ hắn gì nữa.



「Nhìn trúng tên mặt trắng đó rồi à?」



Giang Tụ Bạch đột nhiên buông lời kinh người.



Hắn cười khẩy: 「Mắt nhìn tệ thật đấy.」



Thấy ta ngơ ngác nhìn hắn, Giang Tụ Bạch càng bực bội vò trán, cuối cùng đẩy ta vào xe ngựa.



Lại còn mắng ta: 「Lát nữa tìm ngươi tính sổ!」



Trước khi vào xe, khóe mắt ta liếc thấy hắn cúi đầu nhìn lại thân mình một lượt, lộ vẻ hài lòng rồi mới khẽ nói:



「Cái thân hình yếu ớt đó, tiểu gia ta đ.ấ.m một phát là ngất xỉu, không biết nhìn trúng hắn ở điểm nào.



「Đúng là đồ gỗ không biết gì!」



Giọng điệu hung hăng.



Ta đâu có nhìn trúng Thẩm Thời Quý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Ta khẽ đáp trong lòng.



Ta ấy à, chỉ cần sống sót là được rồi.



9



Thẩm Thời Quý nói, hắn nhận lời mẹ ta đến tìm ta.



Vẻ thất thần khi gặp ta hôm đó như thể chỉ là ảo giác.



Hắn thu lại mọi cảm xúc, dịu dàng cười với ta: 「A Cửu, ta đến đón nàng về nhà.」



Ta nhìn Thẩm Thời Quý, bất giác nhớ lại kiếp trước ta dường như vẫn luôn chờ đợi câu nói này.



Ta ở Thẩm phủ một năm rưỡi, sau đó được đưa vào hoàng cung.



Nhưng hoàng tử công chúa trong cung quá nhiều, ta chỉ là người mờ nhạt nhất.



Hoàng cung đó nuốt người, phủ công chúa thì lạnh lẽo, ta cứ nghĩ mãi không biết bao giờ Thẩm Thời Quý mới đón ta về.



Nhưng ta đợi rất lâu, rất lâu, lại chỉ đợi được Thẩm Thời Quý cầm đao xông vào phủ công chúa của ta, mắt long lên sòng sọc chất vấn:



「Nàng tại sao lại g.i.ế.c A Uyên?」



Ngày đó, ta suýt c.h.ế.t dưới lưỡi đao của một người không biết võ.





Ta không có nhà.



Cũng không đợi được người đón ta về nhà.



Giang Tụ Bạch không nói gì.



Chính xác mà nói, từ ngày ta bị thương, Giang Tụ Bạch không hề nói chuyện với ta.



Nhưng sự im lặng của hắn lúc này lại khiến ta hoảng sợ.



Thế là ta bất giác níu lấy tay áo Giang Tụ Bạch.



Giống như ngày đầu gặp gỡ, ta níu chặt một góc áo choàng của hắn.



Ngơ ngác hỏi hắn: 「Ngươi… không cần ta nữa sao?」



Lời vừa nói ra lại cảm thấy không đúng.



Thế là ta l.i.ế.m đôi môi khô khốc, vội vàng bổ sung: 「Tiền ta nợ ngươi vẫn chưa trả, còn những dược liệu đó nữa… còn, còn chuyện ngươi nhờ ta làm trước đó ta vẫn chưa hoàn thành…」



Giọng nói càng lúc càng nhỏ, ta chợt nhận ra một điều.



Tuy nói là muốn báo đáp Giang Tụ Bạch, nhưng hình như ta vẫn luôn làm phiền người này.



Giang Tụ Bạch ngẩn người nhìn ta.



Một lúc lâu sau, hắn quay mặt đi, khẽ chửi một tiếng, rồi không nhịn được đưa tay lên che mắt.



「Đúng là đồ gỗ c.h.ế.t tiệt.」

Giang Tụ Bạch nói rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe thấy.



Ta nhìn vành tai hắn ẩn dưới mái tóc đen dần ửng đỏ, cuối cùng lại giả vờ ho khan một tiếng ra vẻ bình thản



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com