Giang Tầm Noãn

Chương 3



5



Ta trở thành hộ vệ của Giang Tụ Bạch.



Bởi vì ta phát hiện tiền công của hộ vệ cao hơn nha hoàn, mà ta thì cần trả nợ.



Giang Tụ Bạch ban đầu không tin ta biết võ.



Theo lời hắn thì: "Cái thứ bé như mèo con, gió thổi là bay, giỏi lắm cũng chỉ đ.ấ.m vào n.g.ự.c đá vào chân người ta thôi, có khi đến con gà cũng chẳng dám giết."



Cho đến khi ta đè Giang Tụ Bạch xuống đất, kề d.a.o vào cổ hắn, giọng cực kỳ nghiêm túc nói với hắn:



"Ta đánh nhau rất giỏi, ngươi thuê ta không thiệt đâu."



Thế là Giang Tụ Bạch nằm trên đất bắt đầu hoài nghi nhân sinh.



Thật ra kiếp trước sau khi được Thẩm Thời Quý nhặt về, ta đã được phát hiện là có tố chất luyện võ.



Thẩm Thời Quý cũng từng nói, ta sẽ là một con d.a.o rất hữu dụng.



Nếu không phải sau này được nhận lại về hoàng cung, có lẽ ta đã được huấn luyện thành ám vệ của Hầu phủ rồi.



Đầu óc ta không được lanh lợi cho lắm.



Đọc chữ khó khăn, nữ công không biết, chỉ có học võ là chịu khó bỏ công sức.



Khi đó ta muốn bảo vệ Thẩm Thời Quý.



Nhưng Thẩm Thời Quý lại muốn ta đi bảo vệ một người khác.



Ta nhìn con d.a.o trong tay, nhất thời có chút ngẩn ngơ.



Nhưng lại không nhịn được mà lạc quan nghĩ, bây giờ cũng tốt lắm rồi.



Ít nhất ta cũng có thể lựa chọn người mình muốn bảo vệ.



Lúc Giang Tụ Bạch đứng dậy thì luôn miệng chửi bới.



Hắn đánh không lại ta, thế là chỉ có thể dựa vào thân phận để bắt nạt ta:



"Tiểu gia ngày thường cho ngươi ăn bao nhiêu thứ ngon vật lạ, đi đâu hết rồi? Nuôi mãi mà vẫn gầy như mèo hoang, chẳng thấy béo lên tí nào. Người không biết còn tưởng tiểu gia ngày thường ngược đãi—"



Lời còn chưa nói hết, Giang Tụ Bạch đã nheo mắt, bật người dậy.



Rồi vô cùng đau đớn nói: "Nói, có phải ngươi cố tình muốn người ta hiểu lầm tiểu gia ngược đãi ngươi không? Hay lắm, nhìn thì có vẻ là một con bé ngơ ngơ như khúc gỗ, kết quả bên trong lại toàn mưu mô xảo quyệt, lắm mưu nhiều kế!"



Ta chớp mắt, một lúc lâu sau mới theo kịp dòng suy nghĩ của Giang Tụ Bạch.



Thế là lại rất nghiêm túc giải thích với hắn: "Không phải, là do ta ăn không béo được."



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Rất nhiều lần ta đều giải thích, nhưng không ai tin ta.



Nhưng ta vẫn muốn nói – biết đâu ngày nào đó có người tin thì sao?



Giang Tụ Bạch sững người.



Hắn vốn quen miệng nói năng lung tung.



Có lẽ không ngờ lại có người thật sự giải thích vì những lời rõ ràng là hắn nói bừa.



Giang Tụ Bạch khựng lại một chút, vẻ mặt phức tạp:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngươi tin à?"



Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu.



Có lẽ là vì ân tình chôn cất ở kiếp trước, ta theo bản năng không muốn Giang Tụ Bạch hiểu lầm mình.



Thế là Giang Tụ Bạch nhìn ta gãi đầu, sau một hồi thở dài thườn thượt thì tỏ vẻ hơi rầu rĩ.



"Toi rồi, sao mình lại nhặt về một đứa ngốc thế này?"



Ta đính chính: "Ta chỉ không thích nói dối thôi."



Giang Tụ Bạch gật đầu qua loa, tỏ vẻ đã biết.



6



Nhưng kể từ đó, trong thức ăn của ta luôn thoang thoảng vị đắng của thuốc.



Ta không rành về dược lý.



Nhưng kiếp trước ở trong cung cũng từng nghe nói một số gia tộc lớn để khống chế hộ vệ của mình sẽ cho họ uống thuốc.



Chắc là Giang Tụ Bạch cũng không tin ta.



Thật ra ta cũng không quá buồn.



Thôi được rồi, cũng có chút thất vọng.



Nhưng ta không dám thất vọng nhiều.



Cho đến một thời gian sau, ta phát hiện cơ thể mình không có gì bất thường.



Thậm chí rất ít khi bị cảm lạnh.



Ta đi hỏi Giang Tụ Bạch.



"Ngươi còn dám hỏi à?"



Giang Tụ Bạch ban đầu còn giả câm giả điếc.



Bị ta hỏi đến phát bực thì không nhịn được mà trừng mắt lườm ta một cái.



Rồi lại ghét bỏ quay đi chỗ khác: "Mấy thứ thuốc quý của tiểu gia mà cho chó ăn thì cũng thành heo béo ú rồi. Còn ngươi thì hay đấy, nuôi lâu như vậy mà vẫn gầy như đứa ăn mày ven đường, chẳng khác gì!"



Câu cuối cùng hắn nói rất nhỏ.



Nhưng tai ta rất thính.



Thế là ta biết, ồ, thì ra những thứ thuốc đó là để bồi bổ cơ thể cho ta.



Ta mím môi, nghiêm túc nói với Giang Tụ Bạch: "Những thứ thuốc đó dùng cho ta thì lãng phí lắm."



Ta chỉ muốn tìm cơ hội trả ơn Giang Tụ Bạch, nhưng hình như ta lại càng nợ nhiều hơn.



Ta không muốn quay về cái hoàng cung ăn thịt người đó.



Nhưng ta cũng không có tiền để trả những dược liệu này.



Giang Tụ Bạch không thích nghe những lời này.



Thế là hắn trừng mắt với ta: "Cái gì gọi là lãng phí? Lúc ta mới nhặt ngươi về, ba ngày hai bữa ngươi lại ốm. Giờ ngươi một mình đánh lại bốn hộ vệ của ta. Điều đó chứng tỏ tiểu gia nuôi người rất giỏi, về nhà cũng có thể khoe với cha mẹ, rằng tiểu gia đây cũng có bản lĩnh!"



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com