Giang Tầm Noãn

Chương 2



3



Lẽ ra ta đã c.h.ế.t rồi.



Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, ta lại thấy mình đang nằm trong đống xác c.h.ế.t ấy.



Mùi hôi thối của xác c.h.ế.t hòa cùng mùi m.á.u tanh nồng nặc, kích thích đến mức phải một lúc sau ta mới định thần lại được.



Giờ đây ta lại trở thành tiểu ăn mày Thập Cửu, chứ không phải công chúa Thời Cửu sau này nữa.



"Thập Cửu, điều ta hối hận nhất chính là năm đó đã cứu ngươi."



Giọng nói vẫn còn mang theo sự căm hận của Thẩm Thời Quý vang lên bên tai.



Thế là ta cố gắng gượng một lúc, rồi nén cơn đau toàn thân mà bò ra khỏi đống xác chết.



Tự mình bò ra rồi, thì sẽ không còn nợ Thẩm Thời Quý gì nữa.



Thật ra ta rất sợ đau.



Nhưng dường như ta lúc nào cũng đau.



Phía Bắc chiến loạn không ngừng, lại gặp phải đại nạn, giặc cướp nổi lên khắp nơi, lão bộc chăm sóc ta trước khi c.h.ế.t đã giấu ta vào đống xác c.h.ế.t này.



Nhưng ai ngờ đám giặc cướp này lại cẩn thận quá mức, muốn phóng hỏa thiêu trụi hết xác chết.



Kiếp trước, lúc ta hoảng hốt bỏ chạy đã bị đám giặc cướp phát hiện.



Chính Thẩm Thời Quý đã cứu ta.



Hắn cứu ta, rồi cuối cùng lại g.i.ế.c ta.



Còn ta chỉ muốn sống sót.



Thế là ta cắn răng, cẩn thận bò qua từng cái xác một.



Nhưng vận may của ta quả thực có chút không tốt.



Ta trốn được đám giặc cướp, tránh được Thẩm Thời Quý, lại đụng phải Giang Tụ Bạch –



Kẻ tử thù của Thẩm Thời Quý, cũng là đại ma đầu có tiếng ở kinh đô này.



"Ở đây lại có một con mèo hoang bẩn thỉu trốn này."



Thiếu niên áo gấm ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ kẻ cả, nghịch ngợm cây roi da trong tay, cười như không cười.



Nhưng chính vào khoảnh khắc nhìn thấy Giang Tụ Bạch, một giọng nói quen thuộc mà xa lạ đột nhiên vang lên.



"Dù sao cũng là một cô nương, các ngươi hãy chôn cất tử tế, tuyệt đối không được chậm trễ."



Vị thiếu niên tướng quân cởi chiếc áo choàng đỏ thẫm, đắp lên thân thể tả tơi của ta.



Chàng đắp mộ cho ta, để ta có một nơi yên nghỉ.



Đó là cảnh tượng sau khi ta chết.



Năm đó vì Thẩm Thời Quý, ta đã không ít lần gây khó dễ cho Giang Tụ Bạch.



Vậy mà cuối cùng, chỉ có người này giữ lại cho ta chút tôn nghiêm cuối cùng.



Thế nên ta lại cảm thấy, dường như mình cũng có lúc gặp may hiếm hoi.



Bởi vì người ta gặp là Giang Tụ Bạch.



"Đúng là gan chuột nhắt, chẳng được tích sự gì."



Thấy ta ngẩn người nhìn hắn, Giang Tụ Bạch có vẻ nghĩ rằng ta bị dọa sợ, lại giơ roi lên dọa ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Nhưng bên chân ta lại có thêm một túi bạc.



"Cầm tiền rồi biến, đừng cản đường tiểu gia!"



Cơn đau toàn thân khiến ta gần như không đứng vững nổi, thế là ta quyết định đánh cược một phen.



Vạt áo choàng đỏ thẫm rủ xuống từ yên ngựa, ta liền nắm chặt lấy vạt áo đó.



Giang Tụ Bạch theo phản xạ thu roi lại.



"Cứu ta, cầu xin ngươi..."



Giọng nói khản đặc, gần như là thì thầm.



Ta chỉ còn đủ sức để nói câu đó.



Nhưng ta thật sự muốn sống.



Trước khi ngất đi, ta mơ hồ nghe thấy Giang Tụ Bạch hét lên một tiếng "Oái" như sấm dậy:



"Cái này là tiểu gia bỏ ra cả ngàn lạng bạc mua đó!"



Ngàn lạng bạc?



Vậy thì hắn bị lừa rồi, loại vải này không đáng giá nhiều đến thế đâu.



Ta không nhịn được mà mơ màng nghĩ.



 

4



Cuối cùng Giang Tụ Bạch cũng nhặt ta về.



Theo lời hắn nói, ta đã làm bẩn bộ quần áo hắn bỏ ra cả ngàn lạng bạc mua.



Phải đền.



Thế là ta trở thành một nha hoàn tạp vụ bên cạnh hắn.



Nhưng thực ra điều quan trọng hơn là, Giang Tụ Bạch nghi ngờ ta có quan hệ với Thẩm Thời Quý.



Nghe nói hôm đó sau này mưa rất lớn.



Vị Thẩm tiểu Hầu gia vốn luôn cao cao tại thượng lại chẳng màng bùn đất dơ bẩn, quỳ gối giữa đống xác chết, đào bới đến mức hai tay đẫm máu.



Lại còn tự tay b.ắ.n c.h.ế.t đám giặc cướp đó.



Chỉ để tìm một đứa bé ăn mày.



Lúc Giang Tụ Bạch kể cho ta nghe những chuyện này, hắn không khỏi xoa cằm nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt.



Rồi hỏi thẳng: "Hắn ta đang tìm ngươi à?"



Tuy là hỏi ta, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.



Suy cho cùng, trong đống xác c.h.ế.t đó chỉ có mình ta sống sót.



Nhưng ta sẽ không thừa nhận.



Ta chỉ cười một cách yếu ớt, với vẻ mặt cam chịu kiểu "đã c.h.ế.t rồi còn sợ gì nước sôi": "Ta không biết."



Thế là Giang Tụ Bạch khó chịu "Chậc" một tiếng.



Nhưng cuối cùng cũng không hỏi thêm nữa.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com