Giai Nhân Vân Thượng

Chương 6



Ta quay sang nói với Tiêu Hành:

 

“Sư phụ… sư huynh có phải là bị thương đến mức ảnh hưởng cả não rồi không? 

Nhìn thế nào cũng thấy… không bình thường lắm.”

 

Tiêu Hành nghe ta nói xong, khóe miệng dường như cũng không nhịn được mà hơi cong lên.

 

“Con và sư huynh… chẳng phải xưa nay vẫn thế sao?”

 

Ta nghe xong cũng bật cười thành tiếng, thì ra sư phụ cũng biết cà khịa đệ tử.

 

Ai… nghĩ lại mà thấy Tiêu Hành cũng thật đáng thương. 

Nhận có đúng hai đệ tử, một kẻ thì mê trai không cứu nổi, một tên thì tự luyến đến phát bệnh.

 

Bảo sao về sau hắn lại động lòng với Nguyên Thư Dao.

Chắc là lần đầu tiên trong đời gặp được một người bình thường.

 

Tiêu Hành bận rộn một lúc lâu, mà ta cũng đã tự mình điều tức ổn định tâm mạch. 

Chỉ là thân thể vẫn còn chút mỏi mệt, nên vẫn ngồi tại chỗ tiếp tục ngồi thiền nghỉ ngơi.

 

Chẳng bao lâu sau, xung quanh bắt đầu có nhiều người kéo đến. 

Mấy vị trưởng lão cũng tiến lên, luân phiên truyền linh lực giúp Lăng Chi Triệt giữ ổn định tâm mạch. 

Không biết mất bao nhiêu chân khí, hắn mới từ từ mở mắt ra.

 

“Một khi sư muội ngươi kết Kim Đan, ngươi lẽ ra phải lập tức truyền âm báo cho sư phụ, để người tới hộ pháp. 

Sao có thể tự mình liều lĩnh ra tay như thế được?”

 

Một vị trưởng lão tức đến mức râu cũng run lên, vừa giận vừa mắng Lăng Chi Triệt không ngớt, nhưng cuối cùng vẫn sai người lật đật khiêng hắn về phòng nghỉ ngơi.

 

Ta vốn định nhân lúc hỗn loạn mà chuồn đi, nhưng nghĩ lại, Lăng Chi Triệt dù ngốc thật, nhưng cũng là vì ta mà bị thương, nếu cứ thế bỏ mặc thì lương tâm cũng thấy cắn rứt. 

Cuối cùng ta đành cắn răng, mặt dày đi theo về phòng hắn xem sao.

 

Đợi đến khi Lăng Chi Triệt nằm xuống nghỉ ngơi, người trong phòng dần dần tản hết, chỉ còn lại ta và Tiêu Hành.

 

Dù đang rất mệt, Tiêu Hành vẫn cố gắng kiểm tra lại tâm mạch cho ta. 

Hắn nói, vừa kết đan xong là thời khắc then chốt, tuyệt đối không thể để tâm mạch tổn thương, nếu không thì tất cả nỗ lực trước đó sẽ đổ sông đổ bể.

 

May mắn thay, thân thể ta không có gì bất ổn, chỉ là hao tổn linh lực khá nhiều.

 

“Không tệ, tâm mạch không tổn thương, kim đan ổn định.

Yên Ninh quả nhiên là tư chất bất phàm.”

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Đệ tử không sao đâu ạ. 

Sư phụ đã mệt cả nửa ngày rồi, mau nghỉ ngơi đi, để con canh chừng sư huynh cho.”

 

Sợ Tiêu Hành không chịu đi, ta vội vàng bổ sung thêm:

“Nếu có chuyện gì, con sẽ lập tức truyền âm cho sư phụ, tuyệt đối không hành động lỗ mãng.”

 

Nghe ta nói vậy, Tiêu Hành rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười, sau đó mới đứng dậy rời khỏi phòng.

 

Ta đành phải tiếp tục ở lại trông chừng Lăng Chi Triệt. 

May mắn là cả đêm hắn ngủ rất yên, không có gì đáng lo.

 

Sau khi kết đan, ta đã không cần ngủ nữa, nên suốt đêm chỉ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, lặp đi lặp lại việc vận khí tu luyện, khôi phục linh lực.

 

Đến rạng sáng, Lăng Chi Triệt khẽ rên một tiếng rồi từ từ tỉnh lại. 

Ta bước đến bên giường, đúng lúc hắn vừa mở mắt.

Sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt, nhưng nước da trắng như tuyết lại càng khiến đôi mắt đào hoa kia trở nên long lanh đa tình.

 

Ta lấy viên đan dược mà sư phụ để lại, đưa cho hắn uống. 

Uống xong, Lăng Chi Triệt bất ngờ nắm chặt lấy tay ta, lo lắng hỏi:

 

“Yên Ninh… muội thật sự không còn giận ta nữa phải không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 Sư huynh thật sự không cố ý đẩy muội ngã khỏi Tháp Quỳnh Lâm đâu.”

 

5.

Tháp Quỳnh Lâm — nơi cất giữ kinh thư của phái Côn Luân.

 

Ba tầng đầu tiên của Tháp Quỳnh Lâm lưu giữ các điển tịch tu chân, đệ tử trong môn phái có thể tự do đọc xem.

Tầng thứ tư cất giữ các pháp khí tu luyện, sau khi kết đan, đệ tử trong môn có thể tiến vào tầng này để chọn cho mình một món pháp khí phù hợp.

Tầng năm đến tầng bảy đều chứa những vật cấm kỵ. 

Nếu không được sự cho phép của sư môn, đệ tử tuyệt đối không được tùy tiện bước vào.

 

Vân Yên Ninh chính là người đã rơi xuống từ tầng bảy của Tháp Quỳnh Lâm. 

Trong lúc rơi, nàng còn bị lệ khí từ phù chú trấn tháp làm tổn thương. 

Nếu không nhờ Tiêu Hành kịp thời chạy đến đón lấy, e rằng nàng đã sớm hồn phi phách tán.

 

Theo lời Lăng Chi Triệt kể lại, hôm ấy Vân Yên Ninh nghe nói ở tầng bảy của Tháp Quỳnh Lâm có thứ nàng đang tìm kiếm, nên đã cầu xin hắn nghĩ cách giúp đỡ.

Lăng Chi Triệt liền tìm cho nàng một viên Linh thạch Quy Tức — ngậm viên linh thạch này trong miệng có thể khiến tâm mạch tạm thời ngừng đập trong vòng một nén hương, qua đó tránh được việc khởi động các tầng cấm chế từ tầng bốn trở lên.

 

Nhờ linh thạch ấy, Vân Yên Ninh thuận lợi lên được tầng bảy. 

Nhưng không ngờ khi đang lật tìm đồ vật, nàng lại vô tình chạm vào một loại cấm chế khác, bị đánh bật ra khỏi tháp, rơi thẳng xuống dưới.

 

Ta hỏi Lăng Chi Triệt có biết ta lúc đó định tìm thứ gì không.

 

Hắn do dự một lát, rồi ấp a ấp úng đáp: 

“Khi ấy… muội nói muốn tìm Cực Lạc Tán.”

 

Nghe thấy ba chữ đó, ta lập tức đưa tay che mặt — quả nhiên là thuốc xuân…

 

Sao ta lại đi hỏi cái câu ngu ngốc này chứ, thật là… xấu hổ đến mức muốn độn thổ. 

Cả mặt ta đỏ bừng như phát sốt, giận quá hét lên với Lăng Chi Triệt:

 

“Huynh còn gọi là đại sư huynh đấy à? 

Sao không ngăn ta lại, còn đi theo ta bày mấy trò điên rồ đó nữa!”

 

Nếu là người khác, chắc đã sớm tức đến phát điên rồi. 

Nhưng Lăng Chi Triệt nghe ta mắng xong chỉ khẽ cười, còn nhích lại gần ta một chút, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng:

“Muội không giận ta là tốt rồi.”

 

Nói xong, hắn lại chớp chớp đôi mắt đào hoa kia nhìn ta — cái kiểu nhìn khiến lông tơ sau lưng ta dựng hết cả lên, chỉ muốn vung tay đập cho hắn ngất xỉu cho đỡ ngứa mắt.

 

“Muội kết đan rồi cảm thấy thế nào? 

Tâm mạch có tổn thương gì không? 

Có cần sư huynh vận khí giúp không?”

 

“Ta không sao, sư huynh cứ lo nghỉ ngơi đi. 

Sư phụ đã hao không ít công sức mới giữ được mạng huynh đó.”

 

Nghe ta nói vậy, ánh mắt Lăng Chi Triệt lập tức ảm đạm hẳn, giọng cũng nhuốm chút tủi thân:

 

“Yên Ninh… muội trách ta vì không kịp đi tìm sư phụ hộ pháp sao? 

Nhưng ta thật sự… chỉ muốn giúp muội thôi mà.”

 

Hửm? 

Nghe sao mà ngọt lịm, lại ẩn ẩn mang theo mùi “trà xanh”? 

Nam phụ này có phải… cầm nhầm kịch bản rồi không?

 

“Ta biết tu vi của ta không bằng sư phụ… nhưng ta thật lòng sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ Yên Ninh. 

Cho dù có hồn phi phách tán ta cũng không hối hận.”

 

Hơ... 

Ngươi không tiếc mạng mình thì cũng được thôi, nhưng có từng nghĩ tới ta có thể bị tẩu hỏa nhập ma không? 

Một chuyện hoàn toàn có thể giải quyết bằng truyền âm, lại nhất quyết phải liều mạng xông vào.

Nam phụ này đúng là đầu óc có vấn đề thật rồi?

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com