Giai Nhân Vân Thượng

Chương 5



Phóng mắt nhìn xa, nơi tầm mắt vươn tới đều là một vùng non xanh nước biếc, mây mù lượn lờ. 

Mảnh đất mà phái Côn Luân tọa lạc linh khí dồi dào, đúng là nơi tuyệt hảo để tu hành.

 

Ta hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm nghiến răng — Nguyên Thư Dao sống lại một đời, nhưng ta, Vân Yên Ninh, chẳng phải cũng đang bắt đầu lại hay sao?

Vì cớ gì ta phải cúi đầu trước cốt truyện? 

Sao có thể cam tâm để số phận an bài? 

 

Hừ, ta cứ muốn nghịch thiên cải mệnh xem sao!

 

Nếu làm trái cốt truyện sẽ dẫn đến thiên đạo trừng phạt, vậy thì cứ việc giáng xuống đi! 

Nếu có thể g.i.ế.c c.h.ế.t ta, vậy xem như sớm được siêu thoát.

Còn nếu g.i.ế.c không nổi… thì ta, Vân Yên Ninh, sẽ sống một đời tiêu d.a.o tự tại, thích gì làm nấy!

 

Dĩ nhiên, chuyện quan trọng nhất lúc này vẫn là tu luyện. 

Gà mờ thì không có tư cách để tiêu d.a.o tự tại — đơn giản vậy thôi.

 

Trong thế giới tu tiên này, cảnh giới của tu sĩ được chia thành chín tầng:

Luyện Khí → Trúc Cơ → Kim Đan → Nguyên Anh → Xuất Khiếu → Hóa Thần → Luyện Hư → Đại Thừa, cuối cùng là Độ Kiếp phi thăng.

 

Vân Yên Ninh năm mười lăm tuổi đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, có thể xem như tu luyện thần tốc. 

Nhưng ta cần phải tranh thủ thời gian, trước khi nữ chính xuất hiện, phải nâng tu vi lên càng cao càng tốt. 

Mục tiêu hàng đầu lúc này là kết đan.

 

Sau khi xuất quan, ta không dám lơ là một khắc nào. 

Trừ thời gian nghỉ ngơi ban đêm, gần như toàn bộ mỗi ngày ta đều vùi đầu tu luyện, dốc sức tiến lên.

 

Chừng một tháng sau, khi ta đang ngồi thiền bên hồ, nhắm mắt điều tức vận khí như thường lệ, thì bất chợt — trước mắt bừng sáng, toàn thân ta như bị dòng chân khí cuồn cuộn bao phủ, cơ thể như đặt lên ngọn lửa hừng hực cháy.

 

Ta hoảng hốt điều tức, cố gắng ổn định chân khí trong người, nhưng không sao khống chế nổi. 

Trong khoảnh khắc, ta hoàn toàn bối rối, không biết phải làm gì.

 

“Không được mở mắt! 

Mau vận khí — muội sắp kết đan rồi, phải dồn toàn bộ chân khí về đan điền!”

 

Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai ta, ngay sau đó, ta cảm nhận được có người mạnh mẽ ép luồng chân khí đang tán loạn trong cơ thể ta quay ngược trở về.

Ta cố gắng định tâm, làm theo lời y nói, tiếp tục nhắm mắt, chuyên tâm vận khí.

 

4.

“Muội thật đúng là liều lĩnh. 

Kết đan mà không tìm người hộ pháp, dám một mình liều mạng thế sao? 

Nếu ta không tình cờ nhìn thấy, e là giờ muội đã tẩu hỏa nhập ma rồi!”

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Lúc ta mở mắt ra, đã là năm ngày sau. 

Cuối cùng ta cũng kết thành Kim Đan, nhưng cảm giác như toàn bộ linh lực đã bị rút cạn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vô cùng nhếch nhác.

 

“Muội vừa kết đan xong, đang lúc yếu nhất, đừng cử động bừa bãi.”

 

“Ân nhân tên gọi thế nào? 

Vân Yên Ninh xin cảm tạ ân cứu mạng. 

Sau này nếu có chỗ cần giúp đỡ, chỉ cần mở lời, ta tuyệt đối không từ chối.”

 

Ta gắng sức quay đầu nhìn vị nam tử đã hộ pháp cho mình, chỉ thấy hắn cũng chẳng khá hơn gì.

Cả người nhếch nhác, vẻ mặt mệt mỏi, mềm oặt nằm trên bồ đoàn, không nhúc nhích nổi.

 

“Sư phụ nói muội mất trí nhớ, chắc là không lấy lại được nữa.

 Xem ra là thật rồi.”

 

Hắn vừa nói vừa cười toe với ta.

“Trước giờ chưa từng nghe muội nói chuyện với ta khách sáo như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nói xong, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay ta, giọng mang theo chút nịnh nọt:

“Yên Ninh, có phải… muội không giận sư huynh nữa rồi không?”

 

Ta nhớ ra rồi — người này chắc chắn là đại đệ tử của Tiêu Hành, cũng chính là sư huynh của ta: Lăng Chi Triệt.

 

Lăng Chi Triệt là nam phụ số hai trong nguyên tác, và ta phải nói rằng chưa từng thấy ai mặt dày đến thế. 

Hắn có thể lượn tới lượn lui giữa nữ chính và nữ phụ như đang diễn chính kịch, cứ như thể kịch bản nam chính mới là viết cho hắn vậy.

 

Ban đầu, hắn đem lòng ái mộ Vân Yên Ninh, nhưng lại bị nàng lạnh lùng từ chối. 

Đến khi Nguyên Thư Dao nhập môn, hắn lập tức quay sang trêu chọc nữ chính, ban đầu là để chọc giận Yên Ninh, ai ngờ lại thật lòng rung động.

 

Giữa chừng, khi nữ chính và nữ phụ bắt đầu đấu đá, hắn lại đóng vai "người hoà giải vĩ đại", bên này làm chứng cho nữ chính, bên kia lại xin tha cho nữ phụ.

Kết quả là hai bên đều không cảm kích, thậm chí còn cùng lúc phát bực với hắn.

 

Ma Tôn tập kích phái Côn Luân, Nguyên Thư Dao trọng thương, chính Lăng Chi Triệt đã liều mình cứu nàng rời đi, chăm sóc nàng dưỡng thương. 

Sau đó, hắn lại chẳng quản hiểm nguy, cùng nàng xông pha khắp các bí cảnh tìm kiếm kỳ trân dị bảo, giúp nàng nhanh chóng thăng tiến tu vi.

 

Ban đầu, Nguyên Thư Dao vô cùng cảm kích hắn nhưng đến khi nàng g.i.ế.c c.h.ế.t Vân Yên Ninh, thì Lăng Chi Triệt lại vì Vân Yên Ninh mà rút kiếm chống lại nàng.

 

Nguyên Thư Dao lãnh trọn một kiếm của hắn, từ đó hai người hoàn toàn cắt đứt. 

Lăng Chi Triệt rời đi biệt tích, từ đó về sau không còn xuất hiện nữa, kết cục của hắn trong truyện cũng chưa từng được nhắc đến.

 

Giờ ta thật sự rất muốn nắm tay Lăng Chi Triệt, rồi nghiêm túc nói với hắn một câu: 

"Hà tất phải thế? 

Tu tiên cho yên ổn không tốt hơn sao? 

Cứ nhất định phải vướng vào vòng rối ren giữa hai nữ nhân.

Vấn đề là, có ai thật lòng để ý đến huynh không? 

Huynh vất vả một trận, rốt cuộc là để thể hiện phẩm chất tự tu dưỡng của nam phụ à?"

 

Ta còn chưa kịp mở miệng, thì Tiêu Hành đã từ phía sau bước ra.

Hắn nhíu mày, vẻ mặt mệt mỏi như thể đã bị hai tên đệ tử của mình làm phiền đến mức đau đầu. 

Không nói một lời, hắn đỡ Lăng Chi Triệt dậy, bắt đầu vận khí giúp hắn đả thông kinh mạch.

 

“Chi Triệt, con cũng quá hồ đồ! 

Mới chỉ vừa bước vào Kim Đan sơ kỳ, vậy mà dám một mình hộ pháp cho Yên Ninh kết đan? 

May mà nó kết đan thuận lợi, nếu thật sự bị chân khí phản phệ, với tu vi của con thì chẳng những không bảo vệ được mà còn bị vạ lây theo.

Con bé kết đan, sao con không lập tức truyền âm báo cho vi sư? 

Thật là ngông cuồng tự phụ.

Chờ con dưỡng thương xong, lập tức đến Giang Tâm Đảo bế quan sám hối một tháng!”

 

Lăng Chi Triệt vừa yếu ớt cười cười, vừa nói:

“Sư phụ dạy phải. 

Con thấy chân khí của sư muội đã tán loạn, trong lúc gấp gáp mới luống cuống ra tay. 

May mà sư muội bình an, nếu không… thật sự con cũng không còn mặt mũi nào gặp lại sư phụ nữa.”

 

Nói xong, hắn khẽ rên một tiếng, rồi phun ra một ngụm máu. 

Đã vậy, vừa phun m.á.u hắn còn quay đầu lại nhìn ta, nở một nụ cười tà mị gượng gạo, nhỏ giọng nói:

“Sư muội đừng sợ… ta không sao.”

 

Vừa dứt lời, có vẻ như hắn bị chính m.á.u trong miệng sặc ngược vào, ho khan vài tiếng, đảo trắng mắt rồi lăn ra ngất.

 

Không phải đâu, nam phụ à… 

Ta biết ngươi xưa nay luôn dở hơi một cách thẳng thắn đầy khí phách, nhưng thật sự không ngờ được, ngươi còn có thể não tàn bất thình lình như thế này.

 

Phải có bộ lọc filter tự cảm động xịn tới cỡ nào mới có thể đem nét chán ghét rành rành trên mặt ta, hiểu nhầm thành lo lắng cho ngươi cơ chứ?

Nếu không phải Vân Yên Ninh ta vừa mới kết đan, không tiện vận khí, thì ta thật sự đã nhịn không nổi mà vung tay bổ cho ngươi một chưởng rồi.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com