Chắc hẳn Chưởng môn và các trưởng lão lúc này đau đầu lắm rồi, ta len lén liếc nhìn, quả nhiên ai nấy đều đưa tay ôm trán, không ai nói nổi một lời.
Lòng ta càng thêm hoảng hốt, khóc lại càng lớn tiếng hơn.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Vân Yên Ninh!”
Tại sao… tại sao lại gọi ta đầu tiên?
Ta giật nảy mình, vội nín khóc, nhưng lại ợ một cái thật to và tệ nhất là, cái tiếng ợ ấy không dừng lại được, liên tiếp vang lên, cực kỳ mất mặt.
Chưởng môn chịu hết nổi, bèn ra tay thi triển một cái chú cấm âm, cuối cùng mới khiến ta im bặt.
“Vân Yên Ninh, con có thể đừng khóc to như thế được không?
Cái đầu của ta sắp nổ tung vì tiếng khóc của con rồi!”
Cũng hết cách rồi, ta thổi tiêu nhiều năm, luyện đến mức dung tích phổi đặc biệt lớn, khóc lên là chẳng thể dừng.
Chưởng môn thấy vậy cũng chẳng buồn giữ thể diện, lập tức cùng mấy vị trưởng lão bàn bạc ngay tại chỗ.
Bàn xong, liền công bố hình phạt dành cho từng người.
Ta cảm thấy quyết định nhanh như vậy thì có gì đó rất thiếu nghiêm túc... nhưng ta bị cấm âm rồi, muốn phản đối cũng chẳng phát ra được tiếng.
Lăng Chi Triệt, tội nhẹ nhất, nên phạt cũng nhẹ nhất — phạt mười roi giới luật.
Ta, Vân Yên Ninh, tự tiện xâm nhập tầng bảy Tháp Quỳnh Lâm, trộm đồ cấm trong môn, chiếu theo môn quy xử lý — phạt năm mươi roi giới luật.
Cuối cùng là Nguyên Thư Dao, tội trộm rượu vốn không lớn, nhưng vì vậy mà gây ra họa lớn.
Đáng lý phải xử nghiêm, song xét nàng không cố ý, xử nhẹ — cũng phạt năm mươi roi giới luật.
Cuối cùng là Tiêu Hành — bao che đệ tử tự tiện lên tháp, tàng trữ vật cấm, lại còn phá giới cùng đệ tử, từng tội một đều nghiêm trọng, đáng lý phải phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi sư môn.
Nhưng xét đến công lao nhiều năm hắn cống hiến cho Côn Luân phái, lại thêm các lỗi này đều do hắn vì bảo vệ đệ tử mà phạm vào, nên xử phạt giảm nhẹ: chịu ba đạo thiên lôi đánh vào người, sau đó đi đến Giang Tâm Đảo bế quan suy ngẫm trong mười năm.
“Chưởng môn, sư muội vừa mới bái sư, đến tâm pháp hộ tâm còn chưa học xong, làm sao chịu nổi năm mươi roi giới luật. Yên Ninh nguyện thay sư muội chịu phạt.”
Chưởng môn nghe xong lời ta nói, thần sắc có vẻ hài lòng, gật đầu đồng ý ngay, lập tức gọi đệ tử tới, kéo ta ra ngoài thi hành.
Lúc đi ngang qua Lăng Chi Triệt, ta ghé sát vào tai hắn thì thầm:
“Muội ấy, nhờ huynh chăm sóc.”
Nguyên Thư Dao khóc lóc kêu gào định lao tới, nhưng đã bị Lăng Chi Triệt giữ chặt, không cho nàng xông ra.
Hôm nay thời tiết cũng coi như tốt — trời quang, không có nắng, không oi ả.
Ta nhắm mắt lại, phía sau lưng đã vang lên tiếng rít giòn tan của roi giới luật đánh xuống.
Nữ chính à… chỉ mong sau lần thay ngươi chịu phạt này, ngươi sẽ nhớ đến lòng tốt của ta, và nhận ra ta đã không còn là Vân Yên Ninh ngày xưa nữa.
11.
Ta vẫn đã xem thường roi giới luật.
Thì ra thứ này lại có thể gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, dù ta là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, bị trọn vẹn một trăm roi đánh xuống, cũng suýt mất nửa cái mạng.
Hình phạt rốt cuộc cũng kết thúc.
Lăng Chi Triệt tiến lên, ôm ta từ ghế trói hình xuống, lưng ta đã m.á.u thịt be bét, linh khí hỗn loạn, thở không ra hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn vừa rơi nước mắt, vừa vận khí giúp ta khai thông kinh mạch.
Một vòng tiểu chu thiên vừa kết thúc, ta không nhịn được mà phun ra một ngụm m.á.u tươi, cả người rũ xuống, ngã vào lòng hắn.
“Yên Ninh, Yên Ninh, muội không sao chứ!”
“Không sao… tâm mạch còn nguyên, Nguyên Anh vẫn ổn, chỉ là… chỉ là vài vết thương ngoài da thôi.”
Vừa dứt lời, ta lại phun ra một ngụm m.á.u nữa.
Lúc nãy vận khí hộ tâm, nội tức bị rối loạn, chắc chắn đã tụ m.á.u trong phổi, nhưng chỉ cần ho ra hết, là sẽ ổn thôi.
Nhìn ta liên tục nôn máu, trước n.g.ự.c toàn bộ đã nhuộm đỏ, Lăng Chi Triệt run rẩy lấy linh đan trong túi Càn Khôn ra cho ta uống.
Ta nuốt vài viên, rồi tiện tay ném lại cho hắn mấy viên khác.
“Sư huynh, huynh cũng bị thương rồi, ăn một viên đi.
Sau này còn phải chăm sóc bọn ta nữa.”
Mười roi giới tiên tuy không quá nặng, nhưng Lăng Chi Triệt vẫn đang ở Kim Đan kỳ, loại thương tổn tiêu hao cả chân khí lẫn da thịt này với hắn cũng chẳng nhẹ gì.
Nước mắt hắn cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống, khẽ gật đầu, mắt đỏ hoe, nuốt lấy một viên đan dược.
Ta cố gắng gượng dậy, ngồi xuống nhập định vận khí, ép ra phần huyết ứ cuối cùng trong phổi.
Tuy lưng vẫn đau rát như bị lửa thiêu, nhưng ít ra linh khí đã ổn định lại, tâm mạch cũng dần bình ổn.
Thế nhưng, ta còn chưa kịp thở được một hơi cho đàng hoàng, đã thấy Tiêu Hành bị trói chặt bằng dây thừng Trói Tiên, cả người bị trưởng lão áp giải lên Chu Tà Nhai.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy Chưởng môn tay trái cầm kiếm, tay phải nắm phù, sải bước đi về phía Tiêu Hành với khí thế ngút trời.
Sao lại nhanh như vậy chứ…
Giờ đến cử động ta còn khó khăn, chứ đừng nói đến chuyện giúp Tiêu Hành chắn thiên lôi. Nhưng lòng ta lại cuống cuồng như có lửa đốt, vừa thấy tình hình là lập tức vùng dậy muốn đứng lên.
Dù Tiêu Hành đã đột phá lên Hóa Thần kỳ, nhưng ba đạo thiên lôi, không thể nào chống đỡ nổi hoàn toàn bằng thân xác phàm tu. Trong ba đệ tử của hắn, chỉ có ta là người có tu vi cao nhất — nếu ta không giúp hắn, rất có thể… nam chính này sẽ phải out game sớm.
“Yên Ninh! Đừng động vào, người đầy thương tích thế kia mà còn muốn làm gì nữa?!”
Ta vốn đã chẳng còn bao nhiêu khí lực, lại bị Lăng Chi Triệt từ phía sau ấn chặt xuống.
Tên khốn này, tay cứng như sắt, đè một cái là ta chẳng nhúc nhích nổi.
Chết tiệt, ta… hoàn toàn không thể động đậy được!
Không còn kịp nữa rồi — chỉ thấy đạo Thiên Lôi Phù đầu tiên trong tay Chưởng môn đã hóa thành luồng khói xanh, ngay lập tức, mây đen ùn ùn kéo đến trên đỉnh đầu Tiêu Hành, bầu trời cũng theo đó mà tối sầm lại.
Ta gắng sức giãy giụa, chỉ cần có thể rút được một cánh tay ra khỏi tay Lăng Chi Triệt thôi cũng được.
“Đừng mà… đừng mà!
Tất cả là lỗi của ta… Tiêu Hành, đừng—!”
Một bóng dáng nhỏ bé từ xa vừa khóc vừa hét, lao thẳng về phía Tiêu Hành.
Đó chẳng phải là Nguyên Thư Dao sao?!
Lăng Chi Triệt cái tên ngốc này đang làm cái quái gì vậy, tại sao không ngăn nàng lại?