Giai Nhân Vân Thượng

Chương 13



10.

Ta nhẹ nhàng ôm Nguyên Thư Dao đặt lại lên giường, cố hết sức dỗ dành, cuối cùng nàng cũng ngừng khóc.

Sau đó, ta đành cắn răng, đem đầu đuôi sự việc kể lại một lượt cho nàng nghe. 

Trong đó, ta nhấn mạnh rõ ràng: tuy Cực Lạc Tán đúng là do ta trộm từ năm xưa, nhưng thật sự ta đã quên mất lý do vì sao lúc đó lại đi trộm. 

Sau này cũng chưa từng có ý định dùng nó làm chuyện xấu, thậm chí ta còn chẳng biết Tiêu Hành vẫn giữ lại vò Lê Hoa Tửu kia.

 

Những chi tiết khác, ta lược bớt cho dễ hiểu, chỉ kể những gì cần thiết để Nguyên Thư Dao hiểu rõ tình hình, quan trọng nhất là, không để nàng hiểu lầm Tiêu Hành.

Nghe xong toàn bộ sự việc, Nguyên Thư Dao cuối cùng cũng hiểu ra rốt cuộc mình đã vô tình uống phải thứ đáng sợ cỡ nào vào tối qua. 

Mặt nàng lập tức đỏ bừng, vùi đầu vào lòng ta, nhất quyết không chịu ngẩng lên.

 

Ta nhìn Nguyên Thư Dao giờ như con đà điểu đang trốn, lại quay sang nhìn Tiêu Hành ở góc phòng, sắc mặt đã xanh lét đến mức có thể lên sân khấu hát vai Quan Vũ.

Trong đầu ta chỉ còn một câu hỏi: Ta còn ngồi đây làm gì vậy trời?

 

Cuối cùng, Tiêu Hành cũng đặt chậu lan xuống bàn, giọng trầm thấp nói:

 

“Chuyện này… Tiêu mỗ tuyệt đối không có ý thừa dịp cô nương gặp nạn để làm loạn. 

Nhưng nếu trong lòng cô nương vẫn không thể vượt qua được, muốn truy cứu đến cùng thì cứ nhắm vào ta, ta sẽ không phản kháng.”

 

Đến cuối câu, giọng hắn đã hơi run rẩy.

 

Lời vừa dứt, Nguyên Thư Dao trong lòng ta lại hóa thành chú chim nhỏ, lần này bay thẳng vào lòng Tiêu Hành. 

Nàng ôm chặt lấy hắn, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa khóc vừa nói:

 

“Không, ta không muốn người gặp chuyện gì cả, là ta sai, là ta không nên lén uống rượu của người…”

 

Cả người Tiêu Hành khẽ run lên, nhưng vẫn vươn tay, chậm rãi, dè dặt ôm nàng vào lòng.

 

Ta, với vai trò “bình luận viên cốt truyện” kiêm bóng đèn chính quy, liền lặng lẽ chuồn ra ngoài không một tiếng động. 

Trước khi đi, ta còn rất chu đáo mà nhẹ nhàng khép cửa phòng lại giúp hai người họ.

 

Vừa nhấc chân định rời khỏi chốn thị phi này, ta bỗng đập đầu một cái — c.h.ế.t rồi, còn quên Lăng Chi Triệt vẫn đang bị ta đóng băng ở đó. 

Thế là vội vàng quay lại, giải thuật cho hắn.

 

Lăng Chi Triệt đầy mặt tức giận, vừa khôi phục hành động là lập tức lao về phía phòng Nguyên Thư Dao, ta hoảng hốt chắn ngang lại.

“Huynh không thể vào! Sư phụ đang ở trong, đang nói chuyện quan trọng với Thư Dao.”

 

Hắn trừng mắt:

“Muội vào được, sao ta lại không vào? Người không phải sư phụ ta chắc? Thư Dao cũng đâu phải chỉ là sư muội của muội?”

 

Lăng Chi Triệt mấy câu đó làm ta cứng họng không nói nổi lời nào, chỉ sơ ý một chút đã bị hắn đẩy cửa xông thẳng vào phòng.

Thôi… cái số đen đủi của đứa trẻ này, ta cũng đã khuyên rồi, còn lại thì tự cầu phúc đi nhé.

 

Chẳng bao lâu sau, Lăng Chi Triệt đã bước ra khỏi phòng Nguyên Thư Dao, gương mặt như mất hồn. 

Hắn lao tới túm lấy ta, ra sức lay người, vừa lay vừa gào lên:

 

“Muội bảo sư phụ phải nói rõ ràng à? 

Xảy ra chuyện thế này, sao muội không giấu đi, giấu luôn với Thư Dao?”

 

Ta nghiêng đầu, lạnh giọng đáp:

“Giấu? Chuyện thế này mà còn giấu được sao?”

 

Lăng Chi Triệt như thể giận đến cực điểm, bất ngờ vung tay tát thẳng vào mặt ta. 

Cú tát đó ta hoàn toàn không kịp phản ứng, ngã ngửa ra đất, chỉ cảm thấy khóe miệng đau rát, trong miệng đã đầy mùi tanh của máu.

 

“Vân Yên Ninh, muội đúng là vô tình sắt đá! 

Đó là sư phụ đấy! 

Năm xưa khi muội trộm Cực Lạc Tán, là ai ra mặt che chở muội? Bây giờ muội quên sạch rồi sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu chuyện này truyền đến tai các trưởng lão, muội  không sợ sư phụ bị xử phạt, Thư Dao bị trục xuất khỏi sư môn sao?”

 

Nghe đến đây, ta mới thật sự hoảng loạn.

Bởi vì ta đúng là chưa từng nghĩ đến những chuyện đó.

 

Ta chỉ là chỉ là muốn làm rõ mọi chuyện thôi.

 

“Sư huynh, ta… ta thật sự chưa từng nghĩ tới…”

Ta luống cuống túm lấy vạt áo Lăng Chi Triệt, không biết từ lúc nào, nước mắt đã chảy xuống má.

 

Tiêu Hành đỡ Nguyên Thư Dao bước ra khỏi phòng, Lăng Chi Triệt vừa định mở miệng, liền bị Tiêu Hành ngăn lại.

 

“Chi Triệt, ta biết con lo cho bọn ta. 

Nhưng chuyện này, dù không có Yên Ninh khuyên bảo, ta cũng không định giấu giếm.”

 

Nói rồi, Nguyên Thư Dao bước lên đỡ ta dậy, ánh mắt lo lắng nhìn vết thương trên mặt ta.

 

“Đã đông đủ cả rồi, hay là giờ đi tìm các trưởng lão nói rõ mọi chuyện đi. 

Còn sớm, chắc sẽ không kinh động đến người không liên quan.”

 

Tiêu Hành nói lời ấy nhẹ bẫng như mây, như thể hắn chẳng phải đang sắp đi nhận phạt, mà chỉ là định cùng các trưởng lão trò chuyện đôi ba câu.

Nguyên Thư Dao nghe vậy liền áp sát bên Tiêu Hành, ôm chặt lấy cánh tay hắn.

 

“Chuyện này đều là lỗi của Thư Dao, Thư Dao sẽ cùng sư phụ đi chịu phạt.”

 

“Không — chúng ta cùng đi.”

Câu sau là do ta nói.

 

Hôm nay vốn là một ngày đại hung, các trưởng lão phái Côn Luân định bụng sẽ đóng cửa không ra, né mọi họa khí. 

Nào ngờ trời vừa hửng sáng, phiền phức đã tự tìm đến tận nơi.

 

Tiêu Hành dẫn ba chúng ta đến phòng của Chưởng môn, thỉnh cầu người triệu tập các vị trưởng lão đến. 

Sau đó, hắn quỳ xuống giữa đại sảnh, trước mặt mọi người, kể rõ toàn bộ đầu đuôi sự việc.

 

Tiêu Hành nói rằng hắn đã có quan hệ thân mật với đệ tử, là đã làm ô uế đạo nghĩa làm thầy, làm tổn hại thanh danh trăm năm của phái Côn Luân, là điều thiên đạo khó dung, nguyện đền tội ngay tại chỗ.

 

Lời vừa dứt, Nguyên Thư Dao lập tức òa khóc như mưa, nước mắt rơi như lê hoa đẫm sương, quỳ sụp xuống, lết đến trước mặt các trưởng lão, dập đầu khẩn cầu.

Nàng nghẹn ngào nói: muôn vàn sai lầm đều là do nàng, là nàng không nên lén vào phòng sư phụ trộm rượu uống. 

Tất cả hậu quả nàng đều nguyện một mình gánh chịu, chỉ cầu các trưởng lão nể tình sư phụ vì cứu nàng mà bị cuốn vào, đừng liên lụy đến người.

 

Vừa nói vừa dập đầu không ngừng, đến nỗi trán va vào nền đá bật máu, m.á.u tươi hoà lẫn nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh xắn như cánh sen, khiến nốt ruồi lệ nơi khóe mắt nàng càng thêm quyến rũ đến động lòng người.

 

Nguyên Thư Dao đã quỳ xuống rồi, ta sao có thể tiếp tục trốn tránh? Cũng lập tức phịch một tiếng quỳ xuống, giọng nghẹn ngào nói:

 

“Năm xưa là do đệ tử nghịch ngợm lỗ mãng, mới lẻn vào Tháp Quỳnh Lâm trộm Cực Lạc Tán. 

Tuy khi đó không hề có ý hại người, nhưng rốt cuộc mọi chuyện đều do ta mà ra, ta nguyện cùng sư phụ và sư muội gánh chịu trách phạt.”

 

Nói đến đây, nước mắt ta cũng không kìm được mà chảy xuống.

 

Lăng Chi Triệt nghe đến đó, vành mắt cũng đỏ hoe, lặng lẽ quỳ tiến đến bên cạnh ba người chúng ta, nghẹn giọng nói:

 

“Năm ấy sư muội Yên Ninh trộm Cực Lạc Tán, ta cũng có phần giúp đỡ. 

Nay nguyện cùng chịu phạt, chỉ xin Chưởng môn và chư vị trưởng lão để ta chia sẻ hình phạt thay sư phụ.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Tóm lại, Chưởng môn và các trưởng lão còn chưa kịp mở miệng nói một câu, ba đứa đệ tử bọn ta đã ôm lấy Tiêu Hành mà khóc như mưa lũ.

Tiêu Hành thì không khóc, nhưng mặt trắng bệch như giấy, quỳ thẳng đơ như khúc gỗ, khiến ba chúng ta chẳng khác nào ba con sên khổng lồ cùng bám lên một cành củi.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com