Giấc Mộng Xuân

Chương 9



17.

Sau buổi yến tiệc, ta theo mẫu thân trở về phủ.

Nào ngờ người lại thuận miệng mời Thẩm Hoài Dương cùng đi nghe hát tại trà lâu.

Vừa nghe lời ấy, trong lòng ta liền hiểu rõ dụng ý. 

Mẫu thân là muốn tạo thêm cơ hội để ta và hắn qua lại, mong hai bên có thể hiểu nhau nhiều hơn.

Chỉ là... mẫu thân ơi, nữ nhi bất hiếu.

Bởi vì, trong mộng, con đã sớm hiểu hắn đến không còn chỗ nào chưa biết rồi.

Huống hồ, nếu hắn đã có lòng với Tống Tương, sao còn đến bên ta làm gì?

Ta còn chưa biết nên mở lời với mẫu thân ra sao, nên tạm thời chưa nói rõ.

Người vẫn chưa biết gì.

Nhưng... trà lâu?

Tâm can ta bỗng chốc siết chặt.

Vì trong mộng, ta và Thẩm Hoài Dương cũng từng ngồi trong trà lâu thế này, vừa nghe hát vừa làm những chuyện không thể để người ngoài biết...

Một lần nữa, nỗi xấu hổ từ tận đáy lòng trào dâng.

Trà được dâng lên, ta khẽ liếc về phía hắn.

Hắn nâng chén thổi trà, nét mặt thản nhiên, chẳng lộ chút gì khác thường.

Xem ra, tất cả... chỉ là trùng hợp.

Chúng ta ngồi tại nhã gian lầu hai, có thể nhìn rõ sân khấu bên dưới với tiếng hát ngân nga văng vẳng.

Mẫu thân viện cớ trong phủ có việc, rời đi trước, chỉ để lại mình ta ở lại cùng Thẩm Hoài Dương.

Người rõ ràng là cố ý.

May sao còn có vở diễn để phân tán sự lúng túng.

Một lát sau, chính hắn mở lời trước, phá vỡ khoảng lặng:

“Dung Dung thường nghe hát sao?”

Ta khẽ gật đầu, rồi theo lời hắn hỏi lại:

“Còn Hoài Dương ca ca thì sao?”

Hắn nhìn xuống sân khấu dưới lầu, giọng bình thản:

“Biên cương nghèo khó, chẳng có ca kịch để nghe.

Chỉ có binh sĩ rảnh rỗi hò vài câu cho khuây khoả.”

Tim ta khẽ run lên.

Phải rồi... nơi ấy, chẳng có nhạc khúc vui, chẳng có gấm vóc phồn hoa.

Họ lấy xương m.á.u mình đổi lấy sự yên bình cho trăm họ.

Một luồng xót xa trào lên, ta hít một hơi sâu, khẽ hỏi:

“Khổ lắm phải không?”

Hắn mỉm cười nhẹ như gió xuân:

“Khổ chứ. 

Nhưng nếu có thể đổi lại bình an cho bách tính, thì dẫu khổ cũng đáng.”

Khoảnh khắc đó, ta bỗng thấy bản thân thật nông cạn.

Những ngày qua, ta vẫn luôn tìm cách né tránh hắn chỉ vì những giấc mộng kia.

Chưa từng thực sự nhìn thẳng vào con người thật của hắn.

Thẩm Hoài Dương thực sự là một bậc trượng phu vì dân vì nước.

Ngay lúc ấy, tiểu nhị bước vào dâng điểm tâm, không may trượt chân, chén trà nghiêng đổ, suýt nữa hắt thẳng lên người ta.

Thẩm Hoài Dương phản ứng nhanh như chớp, kéo ta vào lòng, nước trà nóng hổi xối xuống nền gạch.

Khoảnh khắc ấy, ta được hắn ôm chặt trong ngực, nghe rõ mồn một từng nhịp tim của hắn.

Sự tiếp xúc chân thực này, lại khiến ta không khỏi nhớ về giấc mộng đêm trước...

Trong gian nhã phòng mờ tối, tiếng hát dưới lầu như che phủ hết thảy mọi âm thanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn ôm ta vào lòng, thân hình nóng rực, y phục trắng tinh phảng phất hương gỗ nhẹ.

Tay hắn vòng qua eo ta, tay ta cũng chẳng ngoan ngoãn hơn là bao...

Ta cầm chiếc quạt trên bàn, dọc theo lông mày hắn mà lướt xuống từng tấc da, dừng lại nơi yết hầu:

“Ăn mặc thanh khiết thế này, chẳng phải là cố ý để ta làm bẩn sao?”

Hắn vẫn thản nhiên đùa giỡn mái tóc ta:

“Chỉ cần là Dung Dung — muốn thế nào cũng được.”

Hai người trong không gian chật hẹp, dưới tiếng hát ẩn ẩn, cuốn vào nhau chẳng dứt.

Khi tình ý dâng cao, hắn nâng mặt ta lên, ngón tay lướt nhẹ qua má:

“Dung Dung... ta thật lòng thích nàng.”

...

Chỉ là... đến giờ ta mới chợt nghĩ ra — trong mộng, ta chưa từng tự giới thiệu tên với hắn.

Vì sao hắn lại biết?

Ta chợt thấy toàn thân lạnh buốt.

Vết thương nơi khóe môi hắn... thực sự chỉ là trùng hợp sao?

Một loạt nghi ngờ nổi lên trong đầu, nhưng vào lúc này, ta chẳng thể nghĩ nổi điều gì nữa.

Chỉ biết vội vã thoát ra khỏi vòng tay hắn.

18.

Mang theo muôn vàn nghi hoặc, ta lặng lẽ trở về phủ.

Đứng bên giường, nhìn tấm bùa màu vàng treo nơi đầu giường, lòng ta nặng trĩu.

Vì muốn giải được mối hoài nghi trong lòng, ta quyết định đánh cược một lần.

Ta đích thân tháo lá bùa xuống, chôn sâu dưới gốc hải đường trong viện.

Quả nhiên đêm ấy, Thẩm Hoài Dương lại xuất hiện trong mộng.

Trong mộng, khung cảnh là một chiếc giường rộng trải chăn tơ trắng.

Hắn tựa người vào đầu giường, dáng vẻ biếng nhác mà quyến rũ.

Còn ta, nằm gọn trong vòng tay hắn.

Tình ý dâng cao.

Ta xoay người lại, kề sát bên tai hắn, thì thầm bằng giọng rất khẽ:

“Thẩm Hoài Dương, là chàng... phải không?”

“Ngay từ đầu, chàng đã biết là ta... đúng không?”

Đôi tay Thẩm Hoài Dương đang mơn man lọn tóc ta — bỗng dừng lại.

Toàn thân hắn khẽ cứng đờ.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Trong mắt hắn lướt qua một tia kinh ngạc, rồi là thẹn thùng, rồi lại như bị bóc trần một bí mật lớn lao.

Hắn nhìn ta, vẻ thất thần không thể giấu.

Nhưng ta còn chưa kịp hỏi rõ thêm điều gì thì cảnh vật trước mắt đã bắt đầu tan biến.

Tất cả dần dần mờ đi.

Ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Lần đầu tiên, ta không đầm đìa mồ hôi.

Nhưng cũng chính giấc mộng ấy, đã cho ta một câu trả lời rõ ràng.

Người trong mộng vẫn luôn là Thẩm Hoài Dương.

Và hắn cũng đã nhận ra ta.

Sau đó ta treo lại tấm bùa lên đầu giường.

Chuyện đến nước này...

Chỉ càng khiến ta thêm hổ thẹn.

Thật sự… không còn mặt mũi nào để gặp hắn nữa rồi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com