Giấc Mộng Xuân
15.
Từ sau hôm đó trở về, ta chẳng còn tâm trạng làm bất cứ việc gì.
Hình bóng của Thẩm Hoài Dương cứ lởn vởn trong đầu, hễ nhắm mắt là lại hiện ra, không cách nào xua nổi.
Thậm chí, mấy hôm sau hắn còn nhờ người mang tới cho ta món bánh ngọt ta vẫn yêu thích.
Nhưng nếu hắn đã có lòng với Tống Tương, thì còn đến quấy nhiễu ta làm gì?
Mẫu thân thấy ta suốt ngày ủ rũ, liền dẫn ta đến yến tiệc ngắm hoa do trưởng công chúa tổ chức.
Ta chẳng hứng thú, chỉ ngồi một mình nơi góc vườn, lặng lẽ ngắm tán hoa hải đường trước mắt.
Trời xuân rực rỡ, cảnh sắc nên thơ, hoa nở từng chùm từng chùm, đẹp đến nao lòng.
Nhưng trong lòng ta lại chỉ quanh quẩn gương mặt Thẩm Hoài Dương trong mộng.
“Dung Dung.”
Một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía trên.
Ta giật mình ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm như vực nước của hắn.
Toàn thân ta lập tức căng cứng.
Vài ngày không gặp, hắn hình như lại càng thêm tuấn tú.
Ta vô thức lùi lại mấy bước, đúng lúc nhìn rõ y phục hôm nay của hắn.
Bạch y đơn sắc, cắt may vừa vặn, dưới tà áo lặng lẽ phất động theo gió — cả người hắn như bước ra từ tranh vẽ.
Lồng n.g.ự.c ta như bị ai siết chặt.
Lần nữa đối diện hắn, trong đầu ta chỉ hiện lên lời Tống Tương nói rằng hắn có ý với nàng ấy.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Tránh xa ánh mắt hắn.
Ta cố trấn định lại tinh thần, cất tiếng:
“Hoài Dương ca ca cũng ở đây sao, thật khéo.”
Nhưng vừa nói xong, chính ta cũng nghe ra trong giọng nói của mình có chút run rẩy.
Có lẽ hắn cũng cảm nhận được gì đó, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản, không lộ ra cảm xúc.
Chỉ là, hắn chậm rãi bước đến trước mặt ta, dừng lại cách ta đúng một bước.
“Dung Dung sợ ta sao?”
Ta ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt đầy dò xét của hắn.
“Không! Sao ta lại sợ Hoài Dương ca ca?”
Ta vội vàng cúi đầu, chột dạ đến mức cuối câu chỉ còn là tiếng thì thầm như muỗi kêu.
Chính ta cũng chẳng nghe rõ mình nói gì.
Chỉ thấy hắn khẽ nghiêng người về phía trước, môi mím nhẹ, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc:
“Vừa rồi Dung Dung gọi ta là gì?”
“Hoài Dương ca ca...”
Ta khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua khóe môi hắn.
Chỗ đó..... có một vết xước mờ mờ, tuy là đã sắp hết, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.
Trái tim ta chợt siết lại.
Vết thương ấy — chẳng phải giống hệt trong mộng sao?
Ta ngập ngừng, lấy hết dũng khí để mở lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Hoài Dương ca ca, khóe môi huynh... bị thương sao?”
Hắn khẽ cong môi cười, nụ cười như ánh trăng sáng tỏ giữa đêm xuân, chỉ là trong đó lại ẩn chứa vài phần trêu ghẹo:
“Bị một con tiểu miêu (mèo) tinh nghịch cào trúng thôi.”
16.
Lúc ấy, mẫu thân cùng trưởng công chúa chậm rãi bước tới từ hành lang bên kia.
Vừa khéo trông thấy ta và Thẩm Hoài Dương đang đứng bên gốc hải đường.
“Hoài Dương, hôm nay sao lại chịu nhận lời mời đến vậy?”
“Vài hôm trước ta mời mãi, ngươi đều viện cớ thoái thác.”
Trưởng công chúa nửa đùa nửa thật, miệng mỉm cười, ánh mắt lại đầy hàm ý.
Ta từng nghe A nương nói, mẫu thân của Thẩm Hoài Dương khi còn sống từng là tri kỷ của trưởng công chúa.
Từ sau khi bà mất, công chúa luôn âm thầm quan tâm hắn.
Dù hắn ở tận biên cương, không ít đồ quý hiếm cũng được nàng cho người đưa tận tay.
Lần này hắn hồi kinh, e rằng trong mắt trưởng công chúa, hắn cũng đã đến tuổi nên bàn chuyện thành thân, lập gia thất.
Mà lúc này, ánh mắt nàng... lại cứ dừng mãi nơi ta.
Ta chỉ biết mỉm cười nhè nhẹ, lễ phép đáp lại.
Không ngờ, trưởng công chúa bỗng bật cười, dùng tay khẽ chạm vào tay áo mẫu thân, cười nói:
“Thật khéo làm sao, A Vân, ngươi xem hai đứa nhỏ này... khóe môi đều có thương tích giống nhau.”
Mẫu thân nghe vậy, liền nghiêng đầu nhìn kỹ, khẽ “ồ” một tiếng:
“Quả thật là có.”
Tim ta khẽ siết lại.
Sợ hai người nghĩ ngợi xa xôi, làm tổn hại đến danh tiết Thẩm Hoài Dương, ta vội vàng mở lời:
“Gần đây tiết xuân khí vượng, con ăn uống không điều độ nên bị nhiệt — cũng là chuyện thường thôi.”
Ta cố giữ bình tĩnh, nhưng lời vừa ra miệng... lại như có phần dư thừa.
Mẫu thân gật đầu ra chiều thấu hiểu.
Bà biết khẩu vị ta vốn thiên nặng, chuyện nổi mụn hay nhiệt miệng không hiếm gặp.
Trưởng công chúa quay sang Thẩm Hoài Dương, hỏi lại:
“Ngươi cũng bị nhiệt sao?”
Hắn cong môi cười, dáng vẻ nhàn nhã như thường, chỉ là trong ánh mắt dường như ẩn chứa vài phần trêu chọc:
“Con bị mèo cào — nó rất không chịu nghe lời.”
Trưởng công chúa kinh ngạc:
“Ngươi nuôi mèo từ khi nào vậy?”
Hắn khẽ gật đầu:
“Tưởng là hiền lành, ai ngờ lại có chút khó tính.”
Lời vừa dứt, công chúa cũng không hỏi thêm, chỉ kéo mẫu thân sang chuyện khác.
Chuyện ấy, hắn có thể không biết là ta.
Nhưng ta vẫn như cũ, cảm thấy nóng bừng cả mặt.
Cũng đúng thôi, làm người... vẫn nên để lại chút đường lui.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com