Giấc Mộng Xuân

Chương 6



11.

Đêm ấy, Thẩm Hoài Dương lại bước vào giấc mộng của ta.

Hơi thở nóng rực của hắn phả vào cổ ta, mang theo một cảm giác tê dại khó nói thành lời.

Ta bị hắn ôm chặt vào lòng, gò má dán sát vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn.

Giọng hắn khẽ vang lên bên tai, khàn khàn mà dụ hoặc:

"Băng tê lộ hôm nay thế nào? có giúp nàng dịu bớt cơn nóng trong người không?"

Băng tê lộ?

Ta giật mình, chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một luồng lạnh buốt tan chảy trong miệng.

Hạ xuống lưỡi là cảm giác mát lạnh — ta... ta đang ngậm một viên băng tê lộ!

Thẩm Hoài Dương đã buông ta ra đôi chút, khiến khoảng cách giữa hai người chỉ còn gang tấc.

Ánh mắt hắn dừng lại nơi môi ta, nhẹ giọng hỏi:

“Lạnh không?”

Ta còn chưa kịp hoàn hồn, hắn đã cúi đầu .....

Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua khóe môi, mang theo vị ngọt lạnh của băng tê lộ.

Hắn tham lam mút lấy chút lạnh còn đọng trên môi ta, đầu lưỡi lướt nhẹ, như muốn cướp đi hương vị còn sót lại.

Một trận xấu hổ dâng trào, khiến cả người ta như muốn bốc cháy.

Ta chợt nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng, xa cách của hắn lúc ban ngày. 

Ánh mắt kia, khí chất kia, làm ta chỉ dám ngẩng đầu liếc trộm.

Có lẽ chính vì khoảng cách ấy, vì sự thanh lãnh ấy, mà ta lại càng sinh lòng d.a.o động, nuôi những suy nghĩ không nên có.

Ta giận dữ cắn mạnh vào môi hắn.

Nam nhân khẽ rên một tiếng, âm thanh trầm thấp, như tiếng gió đêm luồn qua kẽ lá.

Hắn cười, áp trán vào trán ta, giọng nói khàn khàn đầy ý vị:

“Dung Dung cũng có lúc dữ dằn như vậy sao?”

12.

Ta lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm toàn thân.

Khẽ kéo khóe môi, bất ngờ truyền đến một cơn đau rát.

A hoàn đang thu dọn màn giường, quay sang nhìn ta, bỗng thất thanh kêu lên:

“Tiểu thư! Miệng tiểu thư...!”

Miệng ta?

Ta lập tức nhảy xuống giường, bước nhanh đến trước gương đồng.

Trong gương, dưới ánh sáng nhàn nhạt, ta nhìn thấy nơi khóe môi mình có một vết thương ửng đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chẳng trách vừa rồi lại thấy đau.

Ta ngẩn người.

Giấc mộng đêm qua... lại chân thực đến mức này sao?

Trong mộng, ban đầu là ta tức giận mà cắn môi hắn, nào ngờ chưa được bao lâu, hắn liền trở mình chiếm thế thượng phong, cắn ngược lại, lại còn cắn... rất mạnh.

Chẳng lẽ... ta thực sự đã dây dưa phải thứ không sạch sẽ?

Ý nghĩ ấy vừa nhen nhóm, nỗi hoang mang trong lòng ta càng lúc càng lớn.

Không thể chậm trễ được!

Ta lập tức sai a hoàn chuẩn bị xe ngựa, đích thân đến chùa Hộ Quốc ngoài thành.

Nghe mẫu thân từng nói, đại sư ở chùa Hộ Quốc linh nghiệm vô cùng.

Khi ta đến nơi, đại sư đang ngồi nhập định.

Chờ một lát, ông mở mắt, quét qua người ta một lượt, trầm ngâm nói:

“Tiền duyên chưa dứt, kiếp này nối lại.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ta sững người.

Với... Thẩm Hoài Dương?

Hô hấp của ta khẽ khựng lại.

Ta vội vàng hỏi đại sư có cách nào hóa giải không.

Đại sư chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, lời lẽ thâm sâu:

“Duyên do trời định, cưỡng cầu vô ích.”

Ta không cam lòng, cứ quấn lấy đại sư xin ông vẽ cho một lá bùa phòng thân.

Đại sư thở dài, cuối cùng vẽ cho ta một đạo phù, rồi lại lắc đầu đầy ý tứ:

“Cứ để tùy duyên đi.”

Ta hai tay nâng lá bùa vàng, lòng vẫn còn thấp thỏm bất an.

Trở về phủ, vừa hay gặp A nương.

Thấy ta cầm lá bùa trong tay, sắc mặt A nương liền thay đổi, bước tới hỏi dồn:

“Dung Dung, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ta vội vàng trấn an:

“Chỉ là... gần đây con ngủ không được ngon giấc thôi ạ.”

A nương nhìn ta hồi lâu, xác định không có gì nghiêm trọng mới yên tâm buông lỏng sắc mặt.

Ta quay về phòng, cẩn thận dán đạo phù vàng bên mép giường.

Chỉ cầu một điều giản đơn —

Đêm nay, cho ta xin được yên giấc, không mộng mị.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com