Giấc Mộng Xuân

Chương 5



9.

Có lẽ vì từng rèn luyện nơi biên cương, nên mẫu thân hành sự luôn rất dứt khoát.

Ngay trong ngày, người đã bẩm báo với phụ thân và huynh trưởng, đồng thời cho mời Thẩm Hoài Dương đến phủ.

Hồi nhỏ, huynh trưởng từng gặp qua Thẩm Hoài Dương, khi ấy cả hai đều đã hiểu chuyện, cũng coi như có quen biết.

Vì thế hôm nay, huynh ấy chẳng chút khách sáo, thẳng thắn ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hai người chuyện trò rôm rả.

Huynh trưởng xưa nay vẫn lấy làm tiếc vì chưa từng ra trận g.i.ế.c giặc, nên khi nghe Thẩm Hoài Dương kể lại chiến sự, ánh mắt vốn còn đôi phần dè dặt cũng dần sáng lên, thậm chí còn hiện rõ nét kính phục.

Về phần ta, nói thực là có đôi chút ấn tượng với Thẩm Hoài Dương.

Chỉ là càng lớn, ký ức càng mờ nhạt.

Lờ mờ nhớ rằng thuở nhỏ hắn từng cầm một xâu kẹo hồ lô trêu chọc ta, nhưng nếu đem hình ảnh ngây ngô ngày ấy so với dáng vẻ hiện giờ của hắn... đúng là khác biệt một trời một vực.

Có điều, hắn hình như đã quên sạch chuyện cũ, giờ đây vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt, tự giữ mình.

“Dung Dung dường như chẳng ăn được mấy miếng?”

Hắn lên tiếng, thấy ta mãi chẳng động đến đũa.

Huynh trưởng lập tức lên tiếng thay, giọng điệu nhàn nhã, vừa đặt đũa xuống vừa đáp:

“Phụ thân nói từ nhỏ mẫu thân đã cưng chiều Dung Dung, lại thêm thân thể yếu, ăn uống chẳng bao nhiêu. 

Nay chắc do tiết trời hơi oi nên muội ấy càng lười ăn.”

“Muội ta rất sợ nóng.”

Huynh trưởng nói với vẻ nghiêm trang như đang dâng tấu chương.

Mà tim ta thì run rẩy từng nhịp, chỉ hận không thể nhét cả cái móng giò trên bàn vào miệng huynh để huynh câm miệng lại.

“Ồ?”

Đuôi giọng Thẩm Hoài Dương khẽ kéo dài, mềm mà không mờ, như sợi tơ vô hình quấn quanh lòng ta.

“Đúng là như vậy.”

Ta chột dạ cực kỳ.

Trong mộng, ta cũng rất sợ nóng.

Mỗi lần bị hắn ôm trọn trong lòng, mồ hôi đẫm ướt, ta đều vừa cười vừa nũng nịu:

“Ca ca, người ta thấy dính dính khó chịu.”

Mà hắn thì cứ thích nắm tay ta, đặt lên n.g.ự.c hắn, giọng cười trầm thấp bên tai...

Tất cả... đều là mộng.

Thế nhưng mỗi lần đối diện với hắn, lòng ta lại chột dạ như thể đang giấu một đại sự kinh thiên động địa.

Nói cho cùng — nếu đổi lại là người khác, ai mà không thấy chột dạ chứ?

Ta ngẩng đầu lên, vừa khéo va vào ánh mắt hắn.

Không kịp suy nghĩ, ta buột miệng thốt ra:

“Hôm nay... thật là nóng.”

Lời vừa dứt, phụ thân ta — người thẳng thắn bộc trực nhất nhà — lập tức ngẩng lên nhìn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Dung Dung, con sao thế? 

Mới tháng ba thôi mà đã kêu nóng rồi à? 

Không phải phát sốt đó chứ?”

Vừa nói, người còn định bước tới, đưa tay ra sờ trán ta.

Trời ơi, phụ thân à — xin người cứ kệ con đi mà!

10.

Dưới ánh mắt ra hiệu của mẫu thân, cuối cùng phụ thân cũng đành buông tay xuống, chỉ có thể cười gượng với mọi người:

“Dung Dung vốn sợ nóng từ nhỏ, chắc hôm nay mặc hơi dày nên mới vậy.”

Mẫu thân chẳng buồn để ý đến lời người.

Ta liếc nhìn phụ thân, rồi khẽ cười, coi như an ủi.

Phía đối diện, Thẩm Hoài Dương vẫn ngồi đó, dáng vẻ đoan chính, nhã nhặn, mực thước vô cùng.

Thế nhưng, ta lại cảm thấy cả người mình nóng bừng, như thể không khí cũng đặc quánh lại.

Chẳng hiểu vì sao, trong đầu ta cứ lẩn quẩn hình ảnh trong mộng đêm trước. 

Hắn ôm ta siết chặt, hơi thở nóng rực vờn quanh vành tai.

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến ta không dám ngẩng mặt đối diện.

Huynh trưởng thấy ta mãi chẳng động đũa, bèn búng tay ra hiệu.

Không lâu sau, tùy tùng bưng lên một bát băng tê lộ mát lạnh.

“Dung Dung, là Thẩm huynh mang tới đó, cũng vừa khéo là món muội thích nhất, mau ăn đi.”

Ta vốn sợ nóng, nên ngay cả những ngày chưa sang hè cũng đã quen ăn những món mát như thế này.

Chẳng ngờ... Thẩm Hoài Dương lại biết?

Ta ngẩng mắt nhìn hắn, chỉ thấy khóe môi hắn khẽ cong, nụ cười dịu dàng tựa gió xuân:

“Không ngờ lại trùng hợp như vậy, vừa vặn Dung Dung cũng yêu thích.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Thanh âm nhẹ nhàng, như gợn sóng nước.

Ta nghe vậy, lòng mới hơi buông lỏng.

Chỉ cần không phải từ trong giấc mộng kia mà biết thì tốt rồi.

Dù gì đêm qua, trong mộng, ta còn ôm chầm lấy hắn, líu ríu đòi ăn băng tê lộ...

Ta đứng dậy, khẽ khom người, hành lễ cảm tạ:

“Đa tạ Thẩm công tử.”

Phụ thân và mẫu thân ngồi bên, thấy vậy liền cười trêu:

“Dung Dung vẫn trẻ con lắm, thấy món ngon là vui vẻ ngay.”

Ta ngượng ngùng cúi đầu, chỉ mong đất nứt ra để mình chui xuống.

Trong lòng thầm cầu nguyện:

“Hôm nay nhất định đừng mơ thấy những điều kỳ quái nữa…”

Nhưng — sự đời nào dễ như mong muốn.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com