Giấc Mộng Xuân

Chương 3



5.

Đến đêm, giấc mộng khiến mặt đỏ tim đập kia lại một lần nữa kéo đến.

Nam nhân trong mộng nhìn ta với ánh mắt đầy ấm ức, như đang chịu một nỗi khổ không thể nói ra.

Ta cúi nhìn xuống, thấy tà áo chàng đã nhăn nhúm, không lẽ... là do ta?

Chàng nhìn ta đầy thành khẩn, hơi thở nóng rực, ánh mắt đong đầy cảm xúc khó hiểu.

“Dung Dung, cho phép ta buông thả một lần, được không?”

Mặt ta đỏ bừng, nhưng trong lòng lại rất rõ, dẫu chàng không thực sự tồn tại , ta cũng không thể cứ mãi đắm chìm như vậy.

Ta tự nhủ — dù sao chỉ là mộng, thế gian này nào có ai như chàng. 

Không thật, không phải người thật.

Suy nghĩ ấy khiến ta bỗng dưng dũng cảm hơn, đứng dậy ôm lấy vòng eo chàng, kéo chàng sát vào người mình.

Tất cả đều không cần lời nói.

Nhưng vào giây phút cuối cùng, chàng lại đột ngột dừng lại.

Ta ngẩng đầu nhìn chàng, chàng cũng dịu dàng nhìn lại ta.

Ngay sau đó, chàng cúi đầu, vùi mặt vào cổ ta, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, nhẹ nhàng mà đầy mê hoặc:

“Dung Dung, thời khắc chưa đến.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ta chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, chưa kịp hoàn hồn thì đã tỉnh dậy.

Cả người ta ướt đẫm mồ hôi.

Ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, gọi nha hoàn chuẩn bị nước tắm cho ta, hy vọng có thể xóa bỏ những cảm xúc khó tả này.

Nha hoàn nhìn ta, tò mò hỏi:

“Tiểu thư, mới chỉ là đầu xuân, sao người lại nóng đến mức không ngủ được vậy?"

Ta trong lòng có chút hoang mang, chỉ đành gượng gạo gật đầu cho qua chuyện..

Đều tại người trong mộng ấy!

6.

Trời vừa hửng sáng.

Ta theo mẫu thân rời thành, đến chùa Hộ Quốc dâng hương.

Trên đường đi, người nắm tay ta, khẽ cười trò chuyện:

“Dung Dung của A nương cũng đến tuổi cập kê rồi. 

Thời gian trôi thật nhanh.”

Ta khoác tay mẫu thân, tựa đầu vào vai người, giọng dịu dàng:

“Con vẫn chưa nỡ rời xa A nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Người vỗ nhẹ mu bàn tay ta, như sực nhớ ra điều gì, bèn hỏi:

“Con còn nhớ Thẩm Hoài Dương — người đã đính hôn với con thuở nhỏ không?”

Ta khẽ gật đầu.

Sắc mặt mẫu thân bỗng trở nên nghiêm nghị:

“Huynh con nói, Thẩm Hoài Dương đã trở về kinh rồi. 

Đã ra mắt Thánh thượng, lần này chắc sẽ không rời đi nữa.”

Ta hiểu, những điều phải đến, rốt cuộc cũng không thể tránh.

Con gái đến tuổi, ắt phải gả chồng.

Mà hắn — cũng không phải người xa lạ, vốn đã hiểu rõ gốc gác 2 bên — nghĩ đến đây, lòng ta cũng nguôi ngoai phần nào.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, A nương à. 

Hôm nay mình đến lễ Phật mà, phải một lòng thành tâm mới được.”

Mẫu thân liên tục gật đầu, mỉm cười đáp lời.

Không lâu sau, chùa Hộ Quốc đã hiện ra trong tầm mắt.

Ta cùng người bước vào chính điện, thành kính quỳ lạy trước tượng Phật.

Lễ xong, mẫu thân ghé sang bên cạnh để quyên dầu hương.

Ta bước ra ngoài đợi người.

Lúc từ đại điện rẽ ra hành lang, một thoáng không chú ý, ta đụng phải một người nơi góc ngoặt.

Chuỗi Phật châu trong tay người kia bị va chạm, vỡ bung, những hạt tròn lăn lóc khắp nền gạch.

Ta vội cúi xuống nhặt, tay lần theo từng hạt châu, lòng chợt dấy lên cảm giác quen thuộc.

Bỗng một tia lạnh lẽo chạy dọc sống lưng ..... 

Ta sực nhớ ra....

Trong mộng, người đàn ông luôn mân mê chuỗi Phật châu ấy.

Ánh mắt ta chậm rãi di chuyển lên. 

Gương mặt trước mắt, từng đường nét đều trùng khớp với bóng hình trong giấc mơ - Thanh lãnh như tuyết, không thể khinh nhờn.

Ta bất giác đỏ mặt, luống cuống quay người định rời đi.

Nhưng đúng lúc ấy, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo chợt vang lên phía sau:

“Đứng lại.”

Toàn thân ta như bị điểm huyệt, bước chân khựng lại giữa chừng.

Tim đập loạn nhịp, từng tiếng như vọng rõ giữa trời yên gió lặng.

Trời ơi... nam nhân trong giấc mộng, thật sự đã tìm đến rồi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com