Giấc Mộng Xuân
3.
Ta là Nhị tiểu thư của Tướng phủ, tên gọi Thôi Dung.
Phụ thân và mẫu thân đều xuất thân từ gia tộc võ tướng, mấy vị huynh trưởng cũng từ nhỏ đã theo gót cha mẹ, ngày ngày luyện võ.
Chỉ có ta, từ bé đã chẳng mấy mặn mà với đao thương gươm giáo.
Tính khí nhu hòa, lời nói nhỏ nhẹ, dáng vẻ lại càng giống một tiểu cô nương dịu dàng khuê cát.
Phụ mẫu ta lại lấy đó làm mừng.
“Nhà họ Thôi ta cuối cùng cũng sinh được một nữ nhi thùy mị nết na rồi!”
Phụ thân ta hớn hở vô cùng.
Năm xưa ông từng bị đồng liêu cười rằng cả phủ toàn nam nhân, chẳng khác gì một ngôi miếu lớn.
Nay chẳng những có con gái, mà còn là một tiểu thư nhu mì khuê cát!
Còn ai dám nói phủ tướng quân không có hơi nữ nhân?
Trong mắt người ngoài, ta đoan trang hiền thục, cử chỉ khuôn phép, phong thái đúng chuẩn tiểu thư thế gia.
Chỉ là... chẳng ai hay, dạo gần đây ta thường mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mộng, ta — vốn luôn giữ lễ nghi đoan chính — lại mềm yếu tựa vào lòng một nam nhân xa lạ, hơi thở gấp gáp, má ửng hồng như hoa đào đầu xuân.
Nam nhân ấy ăn vận chỉnh tề, cử chỉ đoan nghiêm, dung mạo tuấn tú, phong thái nhã nhặn như trong tranh bước ra.
Điều khiến ta kinh hoảng là .... ta lại còn... nuốt nước bọt.
Ta nhìn bản thân trong mộng, lòng chấn động không thôi:
Đó thật sự là ta ư?
Mau tỉnh lại đi!
Nhưng... mỗi lần tỉnh giấc, mồ hôi thấm đẫm lưng áo, thì ...đêm sau ta lại tiếp tục sa vào giấc mộng ấy, đã thế còn buông thả hơn lần trước.
Mộng càng nhiều, ý chí càng yếu.
Ta dứt khoát không chống cự nữa.
Vì vốn chẳng có người thật ngoài đời để lo sợ, nên trong mộng, ta lại càng không kiêng dè.
Hết lần này đến lần khác, càng lúc càng to gan.
Thậm chí... còn thấy say mê đến không dứt ra nổi.
4.
Tháng ba, xuân về ấm áp.
Ca ca ta suốt ngày theo phụ thân thao luyện trong doanh trại.
Mẫu thân bảo ta mang ít bánh điểm tâm đến cho phụ tử họ dùng để lót dạ giữa giờ luyện tập.
Ta đón lấy hộp bánh, mỉm cười dịu dàng, gật đầu đáp lời.
Doanh trại đóng ở ngoại thành, ta ngồi xe ngựa đến nơi cũng mất một hồi lâu.
Tới cổng trại, lính canh nhận ra liền lập tức cho ta vào.
Cũng chẳng có gì lạ, phụ thân và ca ca ta xưa nay vẫn thích đem ta ra giới thiệu như châu ngọc trong tay, mỗi lần nhắc đến đều vô cùng tự hào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Con gái ta đấy, tiểu cô nương dịu dàng nhất nhà!”
“Muội muội ta ấy à, nết na lắm!”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Chỉ cần có dịp, họ liền muốn cho đồng liêu thấy rằng phủ tướng quân không chỉ có toàn nam nhân mà còn có một nữ nhi nhu mì đoan trang.
Chuyện đưa điểm tâm hôm nay, cũng là một trong những cách ấy—cho ta có dịp ra mắt với người trong doanh.
Ca ca vừa thấy ta đã bước nhanh tới, đón lấy hộp bánh trong tay.
“Dung Dung đến rồi à!”
Huynh trưởng nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt đầy ấm áp.
Phụ thân cũng bỏ công việc lại, tiến đến gần, cười đến nỗi khóe mắt hằn nếp nhăn.
“Dung Dung có mệt không con?”
Ta khẽ lắc đầu, mỉm cười: “Không đâu ạ.”
Họ sắp xếp chỗ cho ta nghỉ, rồi cùng nhau mở hộp điểm tâm.
Ca ca vừa ăn vừa ngó ta, miệng đầy bánh vẫn không quên buông lời khen:
“Bánh của muội ta mang tới, ngọt thật đấy!”
Ta nhẹ giọng đáp:
“Ca ca thấy ngon là tốt rồi.”
Đang trò chuyện vui vẻ, bỗng họ nhắc đến vị hôn phu đã đính ước với ta.
“Không phải vị hôn phu của Dung Dung—Thẩm Hoài Dương—sắp hồi kinh sao?”
Tim ta khẽ chấn động.
Phải rồi...
Ta là người đã có hôn ước từ thuở nhỏ, do phụ mẫu đôi bên định ra, cả hoàng thượng cũng biết.
Hồi còn bé từng gặp mặt một lần, lớn lên rồi chưa từng gặp lại.
Chỉ có một chiếc ngọc bội làm tín vật năm xưa.
Nghe nói chàng theo phụ thân trấn thủ biên ải, chẳng ngờ... lần này lại sắp hồi kinh?
Ca ca vẫn thao thao bất tuyệt:
“Nếu tên đó lớn lên mà kém sắc, làm sao xứng với muội ta được!”
“Dung Dung nhà ta là tiểu thư tốt nhất thiên hạ!”
Trong lời ấy là sự thiên vị của người thân, cũng là tình thương không giấu được.
Ta bỗng nhớ lại những giấc mộng mỗi đêm—những cảnh tượng chẳng thể nói thành lời.
Má ta khẽ đỏ lên.
Ta sắp xuất giá…
Thế nhưng, với những điều xảy ra trong mộng, ta biết phải đối diện thế nào với vị hôn phu sắp trở về đây?
Nghĩ thôi cũng đủ khiến đầu óc rối bời.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com