Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời

Chương 4



5

Không biết vì sao, mấy ngày sau đó...

Tôi và Cố Bắc Huyền “tình cờ” gặp nhau liên tục.



Lúc thì đụng ở hành lang.

Lúc thì cùng bước vào thang máy.

Lúc thì chạm mặt dưới bãi xe.



Chỉ có khi có mặt Đại Bảo thì anh ta còn tạm thời giữ hình tượng im lặng lạnh lùng.

Còn lại, hoặc là đang mỉa mai tôi, hoặc là đang trên đường đến chỗ mỉa mai.



Tôi vốn cũng từng định mở miệng giải thích rằng cái người anh hiểu lầm là “đối tượng lớn tuổi kia” thật ra là ba tôi.

Nhưng nhìn cái kiểu mặt anh ta lúc nào cũng mang theo biểu cảm “tôi đúng, đừng cãi”, tôi lại thấy lười.

Thế là tôi quyết định: không thèm giải thích nữa.



Anh nghĩ sao thì nghĩ.

Tôi sống thế nào, không cần ai phê duyệt.

......



Sáng hôm đó, tôi vừa đưa Đại Bảo tới lớp xong. Về đến dưới chung cư thì lại chạm mặt Cố Bắc Huyền.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tôi chẳng định chào hỏi, coi như không thấy, tôi vòng qua anh ta định đi thẳng lên nhà.

Ai ngờ anh ta đột nhiên phát rồ cái gì không biết, bước hẳn ra chắn trước mặt tôi.



“Hân Hân! Mấy ngày nay tôi quan sát kỹ rồi. Cái ông già kia chưa từng xuất hiện!”

“Em đơn thân nuôi con, ông ta chẳng quan tâm gì cả, rõ ràng không để tâm đến em! Vậy em còn bám theo làm gì?”

“Hay ông ta vốn dĩ không định cưới em?”



Anh ta b.ắ.n liên thanh, nói một lèo đầy khí thế.



Tôi đứng đó, mắt nhìn anh ta, mặt hiện rõ hai chữ: “Hả?!”



“Em như vậy, sau này thằng bé lớn lên phải sống ra sao?”

“Em khiến tôi quá thất vọng! Dù trước đây có chút bốc đồng, ít ra còn có não!”

“Thật không ngờ mấy năm không gặp, em lại trở thành thế này!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Càng nói, giọng anh ta càng cao, càng đầy cảm xúc.

Mắt thì như muốn thiêu đốt tôi luôn tại chỗ.



Tôi: “......”



Tôi tức đến bật cười.

“Cố Bắc Huyền, trong mắt anh, tôi là người như vậy à?”



Anh ta nói “quan sát kỹ” mấy ngày.

Không biết là quan sát bằng mắt, hay bằng... gót chân.



Cố Bắc Huyền vẫn nhìn tôi chằm chằm, giọng trầm lại, như thể đang phát biểu tại hội nghị:

“Chứng cứ trước mắt, tôi không thể không nghĩ như vậy.”



Anh hít sâu một hơi, giọng bỗng dịu xuống theo kiểu... giáo huấn tử tế:



“Hân Hân, em nên đi làm. Em học giỏi như thế, chắc chắn đủ sức nuôi con. Nếu chưa có chỗ nào phù hợp, công ty tôi luôn có chỗ cho em.”

“Dựa vào đàn ông là chuyện không thể bền vững. Phụ nữ vẫn nên có sự nghiệp của riêng mình. Tỉnh lại đi.”



Tôi: “…”



Tôi phải dốc toàn bộ tự chủ của một người mẹ đã từng luyện qua ba năm thiếu ngủ, mới không giơ tay đ.ấ.m thẳng vào mặt anh ta.

Mà hình như… anh ta vẫn còn định tiếp tục thuyết phục.

Tôi thì nghe không nổi nữa.

Sau hai lần hít sâu để kiềm lại cái "tay phải run nhẹ", tôi gằn giọng:



“Cảm ơn anh đã quan tâm, lần sau khỏi cần.”

“Còn chuyện việc làm... xin phép khỏi phiền anh nhọc lòng. Dù sau này có bị đuổi việc, tôi cũng đủ sức sống tốt chỉ nhờ bán nhà!”



Tôi nói xong, thấy sắc mặt Cố Bắc Huyền càng lúc càng đen.

Mà lạ thay, lòng tôi bỗng thấy... sảng khoái.

Tôi ngẩng đầu, nở nụ cười tươi rói nhìn anh ta, giọng ngọt như mật:

“Còn nữa, anh là ai, mà có tư cách xen vào chuyện của tôi?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com