Gả Ngọc Lang

Chương 9: Văn thư nạp thiếp



Gây ra tiếng động lớn như vậy, đương nhiên đám người hầu đang lười biếng ở bên ngoài cũng nhận ra, nhưng họ chỉ đi vòng vòng và hét lớn: “Cháy rồi, đi lấy nước mau lên!”. Tất nhiên là họ không chịu lao vào cứu người.

Người hầu của Trần phủ cũng chậm chạp không đến, thấy lửa sắp cháy đến người Linh tỷ nhi, Thẩm Xuân bèn xé một mảnh áo choàng trên người rồi nhúng đẫm nước. Sau đó nàng vội khoác lên người, mặc sự ngăn cản của người hầu mà đẩy khung cửa sổ đang khép hờ nhảy vào.

Lúc lửa cháy, Linh tỷ nhi đang nằm trên giường. Khi chân nến đổ xuống, vừa vặn nhốt nàng ở trên giường, không có đường lui. Nàng ấy sợ đến mức khóc lớn nhưng không dám nhúc nhích.

Thẩm Xuân ở bên ngoài hiện trường hỏa hoạn cũng rất lo lắng. Nàng cắn chặt răng, quấn khăn quanh người rồi vội vã chạy vào.

Khó khăn lắm mới đến gần, nàng liền cảm nhận được một luồng nhiệt hướng về phía mình. Cánh tay nàng bị lửa thiêu đến bỏng rát, nàng bị vậy mà cũng không kêu đau lấy một tiếng. Nàng chỉ để ý đến việc bế Linh tỷ nhi bị lửa cháy mặt đen thui lao ra ngoài.

May mắn thay, người hầu của Tạ phủ cũng đủ thông minh để dội xô nước lạnh vào người Thẩm Xuân và Linh tỷ nhi. Sau đó bọn họ thay nhau đi lấy nước để dập lửa.

Chu đại sư nghe thấy động tĩnh lớn bèn sốt sắng chạy tới, mắt thấy con gái cưng gặp nguy hiểm, bà ấy không do dự mà xông vào đám cháy. May mắn có người hấu giữ bà ấy lại nên không có nguy hiểm gì đến tính mạng.

Thật đáng mừng là Linh tỷ nhi vẫn bình an vô sự. Bà đón nàng từ tay Thẩm Xuân, vội vàng kiểm tra khắp người nàng ấy. Sau khi xác nhận nàng ấy không bị gì, bà liền ngẩng đầu nhìn Thẩm Xuân bằng ánh mắt đỏ hoe rồi cúi đầu hành đại lễ.

Thẩm Xuân giật mình hoảng sợ, nàng vội vàng né tránh, dùng tay đỡ lấy Chu đại sư: “Sư phụ, xin người đừng khách sáo như vậy!”

Chu đại sư vẫn muốn kiên trì để hành lễ xong: “A Xuân, ta không phải nói khoa trương. Nếu hôm nay không có cô ở đây, đến tám phần Linh tỷ nhi đã không giữ được cái mạng nhỏ này rồi! Tuổi tác ta đã cao, lại chỉ có một đứa con gái, con bé là mạng sống của ta. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với nó,ta cũng không thiết sống nữa. A Xuân, chính cô đã cứu mạng hai mẹ con ta đấy!”

Bà ấy nghiêm túc nói: “Nếu sau này cô có khó khăn gì nằm trong khả năng mà ta có thể giải quyết, ta nhất định sẽ không từ chối.”

Bà ấy nhìn Thẩm Xuân cả người đen nhánh, tóc tai ướt nhẹp, trong lòng tràn đầy cảm kích, nhe giọng nói: “Đầu tiên cô và Linh tỷ nhi đi thay quần áo trước đi. Chỗ này để ta xử lý.”

Sau khi Thẩm Xuân đưa Linh tỷ nhi đi, ánh mắt bà liền trở nên hung dữ, như thể sư tử cái bảo vệ đàn con, không còn dịu dàng mặc kệ thế sự như trước nữa.

Bà ấy lạnh lùng liếc nhìn đám người hầu lười biếng, trong lòng tràn đầy hận ý, lạnh giọng nói: “Trói những kẻ âm mưu hại chủ tử này lại, đánh mỗi người hai mươi gậy rồi đem bán đi!”

Nếu như hôm nay bọn họ cần thận để ý hơn một chút, ở trong phòng trông coi thì Linh tỷ nhi và Thẩm Xuân đã không rơi vào thảm cảnh như vậy. Chu thị rất hiền lành, bà ấy không trực tiếp đánh chết những người này.

Những người hầu này đều do mẹ đẻ của Trần Nguyên Dật là Tô di nương sắp xếp, bọn họ chắc chắn không dám làm hại chủ nhân. Nhưng Tô di nương có thể lực lớn, bên gối còn có con trai, bọn họ đã quen nhìn mặt mà bắt hình dong nên sẽ không khỏi đối xử qua loa với hai mẹ con Chu thị.

Chu thị biết rất rõ mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu. Sau khi giải quyết nhanh gọn đám người hầu, bà ấy liền quay đầu đi tìm Trần Bỉnh Nhiên. Không ai biết vợ chồng hai người nói chuyện gì mà mãi đến tận đêm khuya mới xong. Gần nửa đêm, Chu thị trông có vẻ mệt mỏi và được một người hầu dìu về sân.

Bà ấy xoa trán, dùng hết sức lực hỏi: “A Xuân về chưa? Linh tỷ nhi sao rồi?”

Thị nữ khia nhẹ nhàng đáp: “Người yên tâm. Đại phu đã khám cho cả hai người rồi ạ. Tạ phu nhân và Linh tỷ nhi đều khỏe. Người hầu đã hầu hạ Tạ phu nhân uống canh gừng rồi mới mời nàng rời phủ. Nhưng Linh tỷ nhi bị dọa sợ, nàng ấy nháo nhào đòi ngủ với người.”

Chu thị cảm thấy đau lòng không thôi, bà ấy vội vàng nói: “Mau đưa nàng ấy đến đây, mấy ngày tới cứ để Linh tỷ nhi ngủ với ta.”

Thị nữ khẽ đáp, sau đó nàng ta ngước lên nhìn sắc mặt của chủ tử, không nhịn được nói: “Chuyện người đi bàn với lão gia, lần này lão gia đối xử với người quá bạc tình…”

Vừa rồi Chu thị đi tìm Trần Bỉnh Nhiên chủ trì công đạo, bà ấy nói thẳng do Tô di nương không quản lý chuyện nhà tốt, khiến Linh tỷ nhi suýt chút nữa thì bị thiêu chết. Trần Bỉnh Nhi vốn vẫn luôn yêu thương đứa con gái nhỏ của mình, ông ta nghe xong thì vô cùng tức giận, định trừng phạt Tô di nương thì bà ta bất ngờ lảo đảo chạy vào phòng, quỳ lạy van xin, dập đầu đến mức máu chảy đầy máu.

Trần Bỉnh Nhiên có chút do dự, đúng lúc này Trần Nguyên Dật cũng chạy tới vội vàng cầu tình. So với con gái, con trai đương nhiên quan trọng hơn. Dù sao Trần Nguyên Dật cũng là đứa con trai duy nhất trong nhà, tương lai sau này của nhà họ Trần đều phụ thuộc vào hắn. Trần Bỉnh Nhiên có thể trừng phạt Tô di nương nhưng không thể không để cho con trai chút mặt mũi. Ông ta chỉ có thể buông tha, giam lỏng Tô di nương hai tháng là coi như chuyện này đã giải quyết xong.

Tất nhiên Chu thị không bằng lòng, bà ấy chỉ trích Trần Bỉnh Nhiên không xứng với tư cách làm cha. Trần Bỉnh Nhiên liền xấu hổi, trong cơn nóng giận trực tiếp đuổi Chu thị về.

Nữ nhi là điểm yếu của bà ấy. Ánh mắt hiền dịu của Chu thị ít khi nào hiện lên sự căm ghét: “Ta sớm đã biết ông ta là kẻ bạc tình rồi. Linh tỷ nhi là máu mủ ruột rà của ông ta, vậy mà ông ta lại bao che ả đàn bà độc ác kia như vậy!”

Từ trước đến giờ bà ấy không tranh không giành, nhường nhịn tất cả điêu toa của Tô di nương, chỉ để sau này con gái có nơi để nương tựa. Hôm nay xem ra hai mẹ con con Trần Nguyên Dật căn bản không coi hai mẹ con bà ấy ra gì, Trần Bỉnh Nhiên lại càng thiên vị bọn họ hơn. Cứ cái đà này, sợ rằng hai mẹ con bà có bị cặp mẹ con độc địa kia hại chết thì lão già đó cũng dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

Một khi đã như vậy, bà ấy tạm thời nhường nhịn vì đại cục còn nghĩa lý gì nữa? Tốt hơn hết là làm theo lời của Trưởng Công chúa nói, có oán thì báo oán, có thù thì trả thù, biết đâu còn có thể tìm cho mình một đường lui.

Chu thị nhẹ nhàng hừ lạnh: “Hồi lão tặc đó còn trẻ, ông ta là một viên quan thanh chính liêm minh. Nhưng từ khi thứ nữ của ông ta trở thành trắc phi của quốc vương, hai người bọn họ đã cấu kết với nhau, không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện bẩn thỉu. Ta vì Linh tỷ nhi mà nhắm mắt làm ngơ. Ông ta dám đối xử với mẹ con bọn ta như vậy, thực sự nghĩ rằng trong tay ta không nắm được điểm yếu nào của ông ta hay sao?”

Mặc dù tính tình bà vốn ôn hòa nhưng nội tâm bên trong lại vô cùng quyết đoán. Trước đây vì con gái, bà ấy vẫn luôn bao dung tha thứ cho hai cha con Trần Bỉnh Nhiên. Hôm nay ông ta làm bà vô cùng thất vọng, nếu Trần Bỉnh Nhiên đã không coi trọng bà và con gái, bà ấy cũng không cần phải nể mặt ông ta nữa!

Thị nữ thấp giọng hỏi: “Phu nhân, người thật sự định đem chuyện này nói cho người khác sao?”

Chu thị lắc đầu, vẻ mặt đăm chiêu nghĩ thầm: “Lão tặc kia được quốc vương bảo vệ, nếu ta nóng lòng cầu tình, sợ rằng sẽ cho ông ta cơ hội giết người diệt khẩu...” Bà ấy khẽ thở dài: “Ta muốn giao chứng cứ cho một người đủ tin tưởng, chuyện này cần phải cân nhắc kỹ càng...”

Người hầu gái kia nghiêm túc gật đầu.



Thời gian quay lại ban ngày, người thị nữ Vạn thị đưa đi theo nàng không được khỏe nên đã đi vệ sinh. Thẩm Xuân và đám người hầu vừa đi đến cửa thứ hai của Trần phủ thì bỗng có một người hầu lạ mặt đưa cho nàng một cái hộp vuông: “Phu nhân, đây là món quà mà Trần phủ chúng tôi chuẩn bị cho người. Chủ tử nói là trả lại đồ vật cho chủ cũ, xin người nhận lấy.”

Thẩm Xuân cho rằng đây là quà tặng của tiên sinh, không suy nghĩ gì liền mở ra, bên trong hộp là một tờ giấy có đóng dấu của quan phủ chính thức ở dưới.

Phải biết đây là loại văn bản do quan phủ thống nhất ban hành, gồm ba bản.

Nàng nghi ngờ mở ra, ngơ ngác nhìn thì thấy trên giấy tờ có viết hai chữ "Văn thư nạp thiếp", phía trên có chữ ký của Trần Nguyên Dật, góc dưới bên phải có dấu vân tay tinh xảo - chính là dấu vân tay của nàng.

Ngoài ra còn có một tờ ghi chú bên dưới tờ giấy, chỉ có năm chữ: "Gặp ở Thùy Hoa Môn".


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com