Gả Ngọc Lang

Chương 10: Muốn tự cởi, hay để ta giúp nàng?



Đầu óc Thẩm Xuân ong ong.

Nàng vô cùng chắc chắn mình chưa từng ký kết khế ước nào, vậy tại sao trên tờ khế ước này lại có dấu vân tay của nàng?

Tên tiểu nhân hèn hạ Trần Nguyên Dật này! Thảo nào hắn ta cứ luôn mồm nói nàng từng là thiếp của hắn ta!

Hắn ta còn cố tình để lại tờ giấy ghi rõ địa điểm, hắn ta muốn làm gì?

Thẩm Xuân chỉ cảm thấy tim đập mạnh, nhất thời không biết làm sao.

Thấy nàng đứng dưới nắng lâu, hạ nhân phía sau nhỏ giọng hỏi: "Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi ạ?"

Thẩm Xuân như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, gật đầu lung tung, hạ nhân nghĩ nàng bị đám cháy làm cho sợ hãi, an ủi: "Thiếu phu nhân yên tâm, mùa thu hanh khô, chuyện hỏa hoạn trong thành Trường An thường xuyên xảy ra, nhưng Tạ phủ chúng ta đều lát gạch xanh chạm khắc, tường xây bằng gạch đá tốt nhất, hộ vệ tuần tra ngày đêm, trăm năm nay chưa từng xảy ra hỏa hoạn lần nào."

Nghe đến Tạ phủ, trái tim đang đập loạn xạ của Thẩm Xuân cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại.

Đúng rồi, hiện tại nàng là phu nhân của Tạ phủ, lại là do đích thân Hoàng thượng đại lão gia ban hôn, nếu Trần Nguyên Dật dám lấy văn thư ra mà nói lung tung, vậy chưa chắc ai chết trước đâu!

Hơn nữa, nàng cũng không thật sự làm thiếp của Trần Nguyên Dật, nàng rất đường đường chính chính!

Thẩm Xuân siết chặt tay để tự cổ vũ bản thân: "Đi, chúng ta về thôi."

Nàng còn lâu mới chịu để hắn ta uy hiếp!

Không ngờ nàng vừa mới dẫn người ra khỏi Trần phủ đã thấy xe ngựa của Tạ phủ bị hỏng, cả hai bánh xe đều lỏng lẻo, đi trên đường rất nguy hiểm, cỗ xe ngựa này lại được làm bằng gỗ mun, rất nặng, bốn hạ nhân mang theo từ Tạ gia cùng nhau ra sức cũng không nhấc nổi, còn phải nhờ người của Trần phủ đến giúp đỡ.

Hôm nay trời nắng gắt, quản gia Trần phủ sợ Thẩm Xuân bị nắng, bèn dẫn nàng đến chỗ gần đó ngồi, nàng vừa mới ngồi xuống, Trần Nguyên Dật không biết từ đâu đã xuất hiện.

Hạ nhân của Tạ phủ đang sửa xe ngựa ở gần đó, Thẩm Xuân thấy tình thế không ổn, lập tức định mở miệng gọi người.

Chưa kịp để nàng mở miệng, Trần Nguyên Dật đã đưa ngón tay lên chặn môi, "suỵt" một tiếng: "Tiểu Mật Nhi, nếu nàng muốn để người của Tạ phủ biết nàng từng làm thiếp của ta thì cứ việc gọi đi, vừa hay có thể đối chiếu dấu vân tay tại chỗ."

Thẩm Xuân nghiến răng, vẫn rất cứng rắn: "Ta không có!"

Dù có văn thư nạp thiếp, dù trên đó có dấu vân tay của nàng, nhưng không có chính là không có!

Khi nói chuyện, nàng cố gắng để bản thân toàn tâm toàn ý nghĩ về Tạ Ngọc, muốn thông qua cách này để chống lại sự sợ hãi và ghê tởm mà Trần Nguyên Dật mang đến cho nàng.

Trần Nguyên Dật chép miệng hai tiếng: "Ngây thơ, nói ra ngoài xem có ai tin không?" Hắn ta gõ cây quạt xếp vào lòng bàn tay: "Nàng đừng quên, Tạ gia là nhà thế nào nào, đó là gia tộc nghìn năm, coi trọng nhất là thanh danh, chỉ cần ta cầm tờ văn thư nạp thiếp này ra ngoài tuyên truyền, nàng thử xem, Tạ gia có thể dung thứ cho nàng không?"

Lời này của hắn ta pha thêm không ít nước, thế gia coi trọng danh tiếng là thật, nhưng cũng không phải ai nói gì cũng tin, nếu không đã sớm bị hãm hại đến mức không còn gì.

Trong lòng Thẩm Xuân mơ hồ cảm thấy hắn ta nói không đúng, nhưng dù sao nàng cũng xuất thân từ nông thôn, muốn phản bác nhưng lại không tìm được lý do.

Nàng bất giác lùi lại một bước, ánh mắt chán ghét nhìn hắn ta: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Trần Nguyên Dật dùng quạt nâng cằm nàng lên, cười khẽ: "Ta thấy hình như Tạ Ngọc vẫn chưa động vào nàng, hay là vụng trộm với ta một chút đi?"

Hắn ta không đợi Thẩm Xuân nổi giận, đã nở nụ cười: "Nói đùa thôi." Rồi thản nhiên nói: "Bút tích của Tạ Ngọc nổi danh thiên hạ, rất nhiều quan viên danh sĩ đều vô cùng ngưỡng mộ bút pháp của hắn, nhưng từ sau lễ cập quan của hắn, ít khi có bút tích lưu truyền ra ngoài, ta hiện giờ mới vào quan trường, cần một bức thư pháp của hắn để lấy lòng cấp trên."

Hắn ta dừng lại một chút: "Chỉ cần nàng có thể lấy cho ta một bức thư pháp của hắn, ta sẽ đốt tờ văn thư nạp thiếp trước mặt nàng, từ nay về sau, ta và nàng không còn liên quan gì nữa, thế nào?" Hắn ta mỉm cười: "Việc này đối với nàng hẳn là không khó khăn lắm chứ?"

Thẩm Xuân không giấu được chuyện trong lòng, kinh ngạc nhìn hắn ta.

... Trong thư phòng của Tạ Ngọc có rất nhiều giấy Tuyên Thành hắn viết hỏng, nếu thật sự có thể dùng một bức thư pháp để đổi lấy việc Trần Nguyên Dật sau này không dây dưa nữa, vậy thật sự là quá hời, yêu cầu này đơn giản đến mức khó tin.

Trần Nguyên Dật thấy vẻ mặt của nàng là biết ngay trong lòng nàng đang dao động: "Hiện giờ ta đang ở Trường An, chỉ muốn chuyên tâm phát triển sự nghiệp, không còn suy nghĩ gì khác." Hắn ta làm một động tác mời, trông như thật sự trở thành một quân tử nho nhã: "Nàng có thể về suy nghĩ vài ngày, ta không cầu gì khác, chỉ cầu một bức thư pháp mà thôi."

Điều hắn ta và Đại vương muốn đương nhiên không đơn giản như vậy, bọn họ muốn biến Thẩm Xuân thành một con cờ cài bên cạnh Tạ Ngọc.

Nhưng dù muốn phát triển nội gián, cũng không thể ngay từ đầu đã bắt nàng đi giết người phóng hỏa, nếu không đã sớm dọa người ta chạy mất.

Ban đầu cứ giao cho nàng một vài nhiệm vụ đơn giản, đợi nàng từng bước sa vào bẫy, cho dù bắt nàng hạ độc Tạ Ngọc, nàng cũng không dám không làm theo, ví dụ như hôm nay bảo nàng trộm thư pháp của Tạ Ngọc, chuyện này nghe thì không khó, đợi đồ vật đến tay, chẳng phải lại là một cái cớ sao?

Cớ càng nhiều, sau này muốn nàng làm gì, nàng sẽ phải làm cái đó, nghĩ đến việc có thể ôm thiếu nữ ngày xưa không có được, nay lại trở thành phu nhân thế gia cao quý vào lòng mà tùy ý yêu thương, ánh mắt Trần Nguyên Dật tối sầm lại.

Hắn ta liếc nhìn bóng lưng vô tri vô giác của nàng, cười đầy ẩn ý.

Những chuyện này xảy ra quá nhanh, đợi đến khi Thẩm Xuân an toàn ngồi lên xe ngựa, đầu óc vẫn còn choáng váng, đợi đến khi nàng hoàn hồn lại, mới nhận ra mình đã đứng trong thư phòng của Tạ Ngọc.

Những chữ Tạ Ngọc viết gần đây đều được xếp ngay ngắn trên bàn, bên trên đè một cái chặn giấy bằng ngọc hình núi non, Thẩm Xuân rút một tờ giấy Tuyên Thành từ dưới chặn giấy ra, chữ trên đó quả nhiên rất đẹp, thảo nào ai cũng muốn có.

Không được, không đúng!

Thẩm Xuân rùng mình một cái, đột nhiên tỉnh ngộ.

Chuyện khác nàng không biết, nhưng chuyện Trần Nguyên Dật không phải người tốt thì nàng đã quá rõ ràng, đưa cho hắn ta một bức thư pháp không phải chuyện khó, nhưng cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải lại dây dưa không rõ với tên này sao?

Từ giờ phút này trở đi, không có chuyện gì xảy ra cả, nàng cũng không quen biết Trần Nguyên Dật.

Chỉ cần nàng dám thừa nhận có chút quan hệ với hắn ta, dù thế nào nàng cũng không thể giải thích rõ ràng về tờ văn thư nạp thiếp giả mạo kia, chỉ có cắn răng không nhận, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của hắn ta.

Trên văn thư không có tên, chỉ có dấu vân tay của nàng, chẳng lẽ hắn ta còn có thể lôi nàng từ Tạ gia ra để đối chiếu dấu vân tay sao?

Thẩm Xuân bình tĩnh lại, đang định đặt bức thư pháp trở lại chỗ cũ, giọng nói trong trẻo của Tạ Ngọc truyền đến từ cửa: "Nàng đang làm gì vậy?"

Hắn đứng ngược sáng, ánh mắt quét từ chỗ nàng đến bức thư pháp trên tay nàng, khẽ nhướng mày.

Thẩm Xuân hơi chột dạ rùng mình một cái: "Ta, ta đến tìm một bức thư pháp để luyện chữ."

Để cho mình không chột dạ, Thẩm Xuân cố gắng mở to mắt, nhìn thẳng vào hắn.

Nàng thật sự có một đôi mắt rất đẹp, đen láy, khi nhìn người khác luôn long lanh mềm mại, mắt lại to tròn, lộ ra vẻ ngây thơ.

Theo thói quen, Tạ Ngọc vốn định hỏi thêm, nhưng bị nàng nhìn như vậy, lời nói trên đầu lưỡi bất giác chuyển hướng: "Bức thư pháp này không hợp để luyện chữ, trên giá sách có những bức chuyên dùng để luyện chữ..."

Đúng lúc này, Trường Lạc gõ cửa bên ngoài: "Tiểu công gia, ngài rảnh không ạ?"

Thẩm Xuân nhân cơ hội rời đi, khi lướt qua Trường Lạc, y quay đầu nhìn nàng một cái, rồi đóng chặt cửa thư phòng lại, mới nói: "Trước kia Trần Nguyên Dật có một sủng thiếp, ngài còn nhớ không?"

Tạ Ngọc tập trung tinh thần: "Sao vậy?"

Trường Lạc vẻ mặt do dự: "Sủng thiếp đó vẫn luôn được nuôi dưỡng trong Trần phủ, hiện tại những chuyện có thể điều tra được không nhiều, nhưng có một điều..." Y do dự một chút: "Sủng thiếp đó vốn là người thôn Lục Thủy, huyện Trường Thủy."

Tạ Ngọc khựng lại.

... Thê tử của hắn, trước khi được Thẩm gia tìm về cũng là người thôn Lục Thủy, huyện Trường Thủy.

Thư phòng nhất thời chìm vào im lặng, tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng rõ ràng.

Trường Lạc không dám làm phiền hắn suy nghĩ, yên lặng đứng một bên.

Đúng lúc này, lại có người gõ cửa, một giọng nữ mềm mại vang lên bên ngoài: "Nô là nô tỳ bên cạnh phu nhân, có việc cầu kiến tiểu công gia."

Tạ Ngọc bị cắt ngang dòng suy nghĩ, không đáp ứng, chỉ hỏi: "Chuyện gì?"

Quân Liên bên ngoài cắn môi: "Liên quan, liên quan đến phu nhân ạ."

Tạ Ngọc cúi đầu suy nghĩ một lát, mới nói: "Vào đi."

Quân Liên bước vào, mặc một bộ váy lụa màu đỏ anh đào, bên ngoài khoác lớp vải mỏng, hai cánh tay trắng nõn ẩn hiện sau lớp vải, trâm cài tóc lấp lánh, trông nàng ta vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng rất không phù hợp với thân phận.

Tạ Ngọc lặng lẽ lướt qua trang phục của nàng ta, vẻ mặt lãnh đạm, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Nô, hôm nay nô bắt gặp phu nhân làm chuyện mờ ám, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nên nói cho tiểu công gia, kẻo ngài bị phu nhân lừa gạt." Quân Liên quỳ "bịch" một tiếng xuống đất, cung kính dập đầu, giọng nói rõ ràng: "Hôm nay nô thấy phu nhân gặp riêng với Tứ lang của Trần phủ!"

Nàng ta vốn là người do Vạn thị đưa tới để thay thế Thẩm Xuân, nhưng Tạ Ngọc tính tình lạnh nhạt, mặc cho nàng ta có tài mạo song toàn thế nào, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.

Hôm nay cơ thể nàng ta khó chịu, lúc đi vệ sinh ở Trần phủ, vô tình bắt gặp Thẩm Xuân và Trần Nguyên Dật lén lút gặp nhau, nàng ta mừng rỡ, vội vàng nói chuyện này cho Tạ Ngọc, muốn nhân cơ hội này lập công trước mặt hắn.

Ngón tay Tạ Ngọc khựng lại.

Quân Liên gấp gáp nói: "Nô thay y phục xong, vừa đi đến Thùy Hoa Môn đã thấy phu nhân và Trần Tứ lang đứng nói chuyện riêng dưới cửa, lời nói đều ám chỉ hai người đã quen biết từ trước, không chỉ vậy, còn nói những lời như vụng trộm, sau này gặp lại, vân vân, sau khi Trần Tứ lang đi rồi, sắc mặt phu nhân rất kém, nếu hai người không có tư tình, sao phu nhân lại như vậy chứ!"

Nàng ta vội vàng nói xong, rồi ngước mắt lên nhìn sắc mặt Tạ Ngọc, chỉ thấy thần sắc hắn vẫn bình tĩnh, không rõ vui buồn, nàng ta không khỏi ngẩn người.

Nam tử bình thường nghe được chuyện thế này đều phải nổi trận lôi đình mới đúng? Sao Tạ tiểu công gia lại có phản ứng như vậy.

Quân Liên mấp máy môi, nhưng không dám thúc giục.

Trong lòng nàng ta thấp thỏm, việc tố cáo này cũng là một canh bạc đối với nàng ta, dù sao trên danh nghĩa nàng ta cũng là người của Thẩm Xuân, nếu Thẩm Xuân ngã ngựa, nàng ta chưa chắc đã có kết cục tốt.

.

Nhưng mà... nàng ta nhanh chóng ngước mắt lên, nhìn Tạ Ngọc lần nữa.

Vì một nam nhân ngọc thụ lâm phong như vậy, mạo hiểm một chút cũng đáng.

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi hoa đăng khẽ nổ một tiếng, Tạ Ngọc mới ngước mắt lên, chậm rãi hỏi nàng ta: "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi là người từ Thẩm phủ đi theo phu nhân đến, tại sao lại phản bội nàng ấy?"

Quân Liên không ngờ hắn vừa mở miệng lại hỏi câu này, nàng ta không khỏi ngẩn người.

Tuy nhiên nàng ta cũng đã có chuẩn bị, lại dập đầu một cái, dùng giọng điệu có chút uất ức: "Tuy nô là người phu nhân mang từ Thẩm phủ đến, nhưng cũng biết ngoài trung nghĩa còn có đúng sai thiện ác, tiểu công gia lo nước lo dân ngày đêm vất vả, phu nhân lại có hành vi không đoan chính, lăng nhăng ở bên ngoài, nô thấy bất bình thay cho tiểu công gia."

Tạ Ngọc nhếch mép, hơi chế giễu, hắn dường như muốn nói gì đó, lại tạm thời kìm nén: "Ta biết rồi, ngươi ra ngoài đi."

Quân Liên lại ngẩn người.

Là nam tử, huống chi hắn còn là người có địa vị cao, nghe nói thê tử tân hôn của mình gặp riêng với người khác, hắn lại không có chút phản ứng nào sao?

Nàng ta ngơ ngác gọi một tiếng: "Tiểu công gia, phu nhân..."

Tạ Ngọc liếc mắt nhìn qua, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can, nàng ta rùng mình một cái, không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu lui ra ngoài.

Nàng ta vừa bước ra khỏi cửa thư phòng, lập tức có hai thường tùy xông lên, một người bịt miệng một người nâng người, khống chế nàng ta lại, tạm thời giam giữ.

Tạ Ngọc một tay đặt trên bàn, ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ hai cái, dường như đang suy nghĩ.

Qua một lúc, hắn vén áo choàng, đi thẳng đến phòng ngủ.

Thẩm Xuân nghĩ thông suốt chuyện của Trần Nguyên Dật, tâm trạng rất tốt, còn đặc biệt hầm một nồi canh gà: "Chưa ăn tối phải không? Ta hầm một nồi canh gà, chàng có muốn nếm thử không?"

Nàng dùng muôi khuấy khuấy: "Ta không cho nhiều muối lắm, không biết có hợp khẩu vị của chàng không."

Tạ Ngọc cúi mắt, lặng lẽ nhìn nàng, không đưa tay ra nhận.

Tuy canh gà không nóng lắm, nhưng dù sao cũng vẫn còn hơi ấm, lúc nãy nàng hầm canh, vô tình bị bỏng một vết ở lòng bàn tay, lúc này vẫn còn hơi đau.

Thẩm Xuân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, có chút nghi hoặc nói: "Phu, phu quân?"

Tạ Ngọc đột nhiên hỏi, giọng nói nhẹ nhàng: "Nghe nói hôm nay lúc ra khỏi Trần phủ nàng có nán lại một chút, đi làm gì vậy?"

Tim Thẩm Xuân đập thình thịch.

Tiền đề nàng phủ nhận văn thư nạp thiếp là nàng và Trần Nguyên Dật không quen biết cũng chưa từng qua lại, một khi chuyện Trần Nguyên Dật sắp đặt gặp nàng bị phát hiện, nàng thật sự có mười vạn cái miệng cũng không nói rõ được.

Nếu có thể lựa chọn, nàng không hề muốn lừa gạt, thư hòa ly để trong tủ đầu giường, bây giờ nàng vẫn đang trong "giai đoạn khảo sát", chưa kể chuyện này một khi truyền ra ngoài, không cần Thừa Ân bá phủ hay Tạ gia ra tay, nước bọt của người đời cũng đủ nhấn chìm nàng rồi.

Rõ ràng nàng mới là người bị hại, lại phải vắt óc suy nghĩ cách bảo vệ mình, sao ông trời không giáng một tia sét xuống đánh chết Trần Nguyên Dật đi cho rồi!

Nàng liếm môi, vẫn quyết định nói dối: "Ta, cơ thể ta khó chịu, đi vệ sinh."

Tạ Ngọc giọng nói ôn hòa: "Cơ thể khó chịu, sao không nói với ta một tiếng? Ta nhớ nàng có một nô tỳ cũng đi thay y phục, sao nàng không đi cùng nàng ta, lại để người ta lo lắng."

Bát canh nóng hổi áp vào lòng bàn tay nàng, lòng bàn tay nàng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, chỗ bị bỏng nóng rát.

Nàng nuốt nước miếng: "Ta khá, khá gấp, cho nên..."

Tạ Ngọc cũng không nói gì, khẽ gật đầu: "Được rồi, lần sau chú ý một chút."

Thẩm Xuân thấy vẻ mặt hắn vẫn như thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng vội vàng đặt bát canh lên bàn: "Canh này chàng ăn đi cho nóng."

"Đổ đi."

Tạ Ngọc nhìn nàng chằm chằm một lúc, đột nhiên nói câu này.

Hắn thản nhiên nói: "Gia huấn thứ chín mươi bảy, trời tối không ăn."

Ánh mắt nàng run rẩy né tránh, hắn không muốn hỏi thêm nữa, từ ánh mắt của nàng, hắn đã biết đáp án.

Nàng đang nói dối.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên lời nói đùa của Trần Nguyên Dật ở quán rượu... 'Tiểu thiếp của ta có một nốt ruồi hình hoa đào ở mé trong đùi.'

Tạ Ngọc khựng lại, đột nhiên lại nói: "Đêm nay ta ngủ ở đây." Hắn bước tới bên giường: "Ta mệt rồi, chuẩn bị đi."

Không đúng lắm.

Thẩm Xuân cảm thấy Tạ Ngọc hôm nay rất không đúng lắm.

Thái độ của hắn thì không nói làm gì, những ngày này hắn vẫn luôn ngủ ở ngoại viện, tại sao lại đột nhiên chạy về ngủ cùng nàng?

Nàng nhỏ giọng hỏi: "Đêm nay chàng không ra ngoại viện ngủ nữa sao?"

Tạ Ngọc ngẩng mắt lên, hỏi ngược lại: "Nàng rất sợ ngủ chung phòng với ta?"

Theo lý mà nói, nàng được ngủ chung với người mình thích thì đáng lẽ phải rất vui mừng, nhưng trực giác của nàng giống như loài vật nhỏ, khiến nàng bất giác bắt đầu căng thẳng.

Thẩm Xuân cứng đờ bước tới bên giường, nằm thẳng người xuống, ngay cả y phục cũng không dám cởi.

Tạ Ngọc tao nhã tháo mũ quan xuống, thay y phục ngủ, mái tóc đen dài xõa xuống, so với vẻ lạnh lùng thường ngày lại có thêm vài phần lười biếng phong tình.

Nhưng nàng hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp, rõ ràng chiếc giường này lớn như vậy, Tạ Ngọc lại cao gầy, tại sao nàng lại cảm thấy chật chội như vậy?

Mùi hương lan thanh khiết trên người hắn như hóa thành một tấm lưới, bao phủ lấy nàng, khiến nàng hơi khó thở.

Thẩm Xuân mặt mày khổ sở, cong mông nhích ra ngoài một chút, theo bản năng muốn tránh xa hắn.

Nàng dùng động tác tự cho là rất bí mật, lặng lẽ dịch ra ngoài chưa được một thước, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, cả người lại bị kéo đến bên cạnh Tạ Ngọc.

"Y phục của nàng chưa cởi." Hắn chống người dậy, nửa người phủ lên người nàng, giọng nói bình tĩnh: "Muốn tự cởi hay để ta giúp nàng?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com