Gả Ngọc Lang

Chương 29:



Sau khi cột chắc chân, Thẩm Xuân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc căn dặn: "Cái chân này của chàng bị thương không nặng, đoán là khoảng vài ngày sẽ khỏi, thế nhưng cái chân bị thương này ngàn vạn lần không thể dùng sức quá nhiều, nếu không thì không ổn đâu."


 

Nàng hiếm khi có biểu cảm nghiêm túc như vậy, nhìn tới nhìn lui lại thấy có vài phần bộ dáng của đại phu, Tạ Ngọc có hơi buồn cười: "Nghe rõ rồi Thẩm đại phu."


 

Hắn lại nói: "Ở đây có không ít sói, hơn nữa có thể lại có động đất, chúng ta phải nhanh chóng đi đến một chỗ khác, nàng đi theo ta."


 

Một chân khác của hắn không thể bước đi một cách bình thường được, chỉ có thể đỡ cây cối bên đường tiến về phía trước, nhưng so sánh với phong thái đi lại như bạch hạc vỗ cánh của hắn trước đây thì dáng đi một bước nông một bước sâu hiện tại có phần chật vật, huống chi hắn còn là một người cực kỳ chú trọng ngoại hình, quy củ.


 

Đại khái nam nhân đều không thể chấp nhận được bản thân lộ ra dáng vr chật vật thất ý trước mặt thê tử,  ngay cả nhân vật thần tiên như Tạ Ngọc cũng không ngoại lệ, đáy lòng hắn cảm thấy khó chịu, cố gắng thẳng lưng, cố gắng để bản thân trông không có vẻ mất mặt như vậy.


 

Hắn cứ đi không nhanh không chậm như vậy một hồi, mắt cá chân vốn đã được cố định tốt lại bắt đầu trở nên đau đớn, không bao lâu sau thì trên trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, có điều biểu cảm hắn vẫn bình thường như trước, thậm chí còn có thể nói chuyện vài câu với Thẩm Xuân, vừa dẹp đi kinh hoảng mệt mỏi vừa an ủi nàng.


 

Thẩm Xuân đi được một lúc mới phát hiện được điểm bất thường, nhìn hắn từ trên xuống dưới vài lần, hỏi: "Có phải miệng vết thương của chàng lại bắt đầu đau rồi không?"


 

Vẻ mặt Tạ Ngọc tự nhiên như thường: "Không có, nàng nghĩ nhiều rồi."


 

"Rõ ràng là chàng đau, chàng cũng đổ mồ hôi lạnh rồi kìa." Thẩm Xuân nhìn qua trông có vẻ hơi tức giận, đôi môi hồng nhuận cũng bắt đầu dẩu lên: "Nếu như chàng đau thì phải ngay lập tức nói với ta, lừa gạt không nói làm cái gì chứ? Chúng ta là phu thê, ta còn có thể chê cười chàng sao?"


 

Sao trước đây nàng không phát hiện, Tạ Ngọc còn là người cứng miệng như vậy.


 

"Ta cũng không phải là như vậy, chỉ là. . ." Tạ Ngọc theo bản năng muốn giải thích, lại dừng lại, có hơi bất đắc dĩ thừa nhận: "Được rồi, đúng thật là ta thấy có hơi đau."


 

Làm gia chủ, trên vai hắn gánh vác hưng suy vinh nhục của hơn ngàn người Tạ thị, mọi nhất cử nhất động của hắn luôn luôn bị người khác nhìn chằm chằm, chỉ cần hăn hơi buông thả một chút liền có thể khiến người trong tộc sợ hãi, khiến đối thủ tìm được cơ hội tấn công, cho nên hắn đã tạo thành thói quen che giấu mệt mỏi và đau đớn của bản thân tựa như một con sư tử trong đàn, vì để bảo vệ vị trí thú vương mà phải che giấu kĩ vết thương, thời thời khắc khắc dùng trạng thái tốt nhất xuất hiện trước mặt đàn thú.


 

Thẩm Xuân không nói nên lời, bỗng nhiên đi tới ôm lấy hông hắn : "Nếu như chàng đi không nổi thì có thể dựa vào người ta."


 

Tạ Ngọc đã quen làm chỗ dựa cho người khác, đây là lần đầu tiên hắn thử dựa vào một ái đó, cũng là lần đầu tiên có người quan tâm đến đau đớn mệt mỏi của hắn, hắn chỉ cứng người lại trong chốc lát, có chút không được tự nhiên mà khoác tay lên đầu vai nàng, có nàng đỡ, quả nhiên hai người bước đi ổn định hơn rất nhiều.


 

Thẩm Xuân đi hai bước mới nhớ đến một chuyện quan trọng, chợt hoảng sợ lên tiếng: "Được rồi, ta có chuyện muốn nói cho chàng biết!"


 

Nàng đè thấp tiếng nói: "Người Đột Quyết muốn giết chàng!"


 

Vẻ mặt Tạ Ngọc không hề dao động, hắn chỉ hỏi: "Làm sao nàng biết?"


 

Thẩm Xuân thấy hắn vẻ mặt bình tĩnh, ngược lại là nàng trông có vẻ hô to gọi nhỏ chưa trải sự đời, nàng lúng túng gãi gãi đầu: "Ta nghe lén được."


 

Nàng không đợi Tạ Ngọc hỏi lại đã tự kể lại khung cảnh vừa rồi, ngay cả mấy lời tên sát nhân che mặt đó nói đều thuật là không thiếu một chữ.


 

Vẻ mặt Tạ Ngọc lúc này mới có chút nghiêm nghị: "Theo như lời nàng nói, người Đột Quyết bàn bạc với nam nhân che mặt kia muốn giết ta, thế nhưng hai bên bàn bạc không thành, nam nhân che mặt kia lại đột nhiên giết người Đột Quyết?"


 

Thẩm Xuân gật đầu mạnh một cái: "Ừ."


 

Trong lòng Tạ Ngọc khẽ động, xác định được phạm vi đại khái, lại trầm ngâm nói: "Chỉ là có một chuyện ta không hiểu, nếu như hắn đã giết ngược lại mấy người Đột Quyết, liền nói rõ trong lòng hắn cũng không muốn giết ta, nếu đã như vậy, sau khi hắn nhận ra nàng, tại sao không thuận thế cứu nàng, còn có thể bán một ân tình cho ta, trái lại còn ném nàng vào ổ sói chứ?"


 

Hắn nói xong liền cúi đầu nhìn về phía Thẩm Xuân, ánh mắt lấp lánh, trong mắt mang sự cổ vũ nàng trả lời.


 

Thẩm Xuân có loại cảm giác như ở học đường bị đại sư dạy học đặt câu hỏi, nàng vắt hết óc suy nghĩ một lúc, thực sự không đoán được tâm tư chín khúc mười tám vòng của đám người này, vẻ mặt đau khổ trả lời: "Làm sao mà ta biết được lũ khốn đó nghĩ gì? Nếu như ta biết bọn chúng nghĩ gì thì không phải ta cũng thành đồ khốn nạn sao!"


 

Đứa trẻ còn nhỏ, có thể từ từ dạy dỗ, Tạ Ngọc thầm nghĩ trong lòng một lần, từ từ suy nghĩ, đưa ra câu trả lời chính xác: "Nói rõ nam tử che mặt kia vẫn còn đang phân vân chưa quyết định được."


 

Trong lòng hắn đã có suy đoán đại khái, thản nhiên nói: "Nếu như hắn đã quyết định được thì đã dốc sức giết ta, tuyệt đường về sau, cũng không muốn để người khác biết hắn và người Đột Quyết có quan hệ, chặt đứt một nhánh Đột Quyết này."


 

Cho thấy rõ ràng người này vẫn còn đang phân vân chưa quyết định sẽ ăn cơm nhà nào, chỉ là ở đây vẫn còn một điểm đáng ngờ, nếu như đổi lại là hắn, nhất định sẽ giết luôn Thẩm Xuân, tránh nỗi lo về sau, dù sao động đất mới chỉ ngừng lại chưa lâu, nếu như có một người chết thì cũng không phải chuyện quá ngạc nhiên, hắn lại chỉ để Thẩm Xuân lại cho nàng tự sinh tự diệt, chỉ có thể nói rõ thời điểm hắn hạ thủ đột nhiên thay đổi ý định, nhưng một hung nhân giết người không chớp mắt như vậy, tại sao lại chỉ nương tay với Thẩm Xuân?


 

Không thể không nói, có thể nói khả năng suy đoán của Tạ Ngọc rất kinh khủng, chỉ từ vài câu miêu tả ngắn ngủi của Thẩm Xuân mà hắn cơ bản đã có thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng Tạ Vô Kỵ.


 

Thẩm Xuân nghe hắn nói thì chỗ hiểu chỗ không, chỉ dựa theo tư duy của người thường lên tiếng: "Vậy nếu không thì báo quan đi, bắt hết toàn bộ đám người Đột Quyết bại hoại này lại!"


 

Khóe môi Tạ Ngọc bất giác nhếch lên: "Quan còn đang ở đây mà, nàng định đi đâu báo quan?"


 

Lúc này Thẩm Xuân mới phản ứng lại được bản thân nói sai rồi, vẻ mặt trở nên ngượng ngùng, mắt thấy khóe môi Tạ Ngọc mỉm cười, dường như đang cười đùa chính mình, nàng không nhịn được len lén trừng mắt liếc hắn.


 

Đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu liếc nhìn mình, nơi cổ họng Tạ Ngọc căng lên, lại đưa mắt nhìn về hướng khác: "Chết không đối chứng, tạm thời đừng để lộ chuyện này ra ngoài."


 

Thẩm Xuân nghiêm túc gật đầu.


 

Hai người vừa nói vừa đi, sắc trời càng ngày càng mờ, thường có đám bay lơ lửng che mất ánh trăng, Tạ Ngọc vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi vật trong đêm nhưng Thẩm Xuân càng ngày càng không nhìn rõ con đường phía trước, nhiều lần suýt nữa sẩy chân, lúc hai người đi đường cũng thất tha thất thểu.


 

Đây đã là lần thứ năm Tạ Ngọc đỡ nàng đứng lên, hắn nhíu nhíu mày: "Ta vô tình làm mất hộp quẹt và đá lửa rồi." Hắn suy nghĩ một chút: "Chúng ta có thể thử biện pháp được ghi lại trong sách cổ để đánh lửa."


 

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Thẩm Xuân lần đầu tiên lộ ra biểu tình im lặng nhìn hắn, nàng ngoẹo đầu: "Ta nghĩ cách một lúc." Sau khi nói xong liền đi về phía dòng suối cách đó không xa.


 

Đồng cỏ và dây leo bên cạnh dòng suối và nguồn nước có rất nhiều đom đóm, Thẩm Xuân gỡ tấm lưới dùng để bắt bươm bướm ở bên hông xuống bắt lấy vài con đom đóm, sau đó nàng thắt chặt tấm lười lại, cầm ở trong tay giống như một cái đèn lồng nhỏ, vừa hay có thể soi sáng con đường phía trước cho hai người bọn họ.


 

Biện pháp này đúng thật là rất hay, Tạ Ngọc hơi kinh ngạc, lập tức cười cười.


 

Bọn họ đi tận đến khi trăng sao đều đã treo cao, khó khăn lắm mới đi ra được khỏi cánh rừng rậm này, bước lên một con đường tương đối bằng phẳng, chỉ là vừa nãy lúc ở trong rừng lại có dư chấn động đất, hai người phải bước đi nhanh hơn, trên trán cả hai đều đổ một tầng mồ hôi, dọc theo con đường nhỏ đi một lúc, đột nhiên thấy một căn nhà nhỏ xuất hiện ở bên đường.


 

Căn nhà này được dựng lên hoàn toàn bằng gỗ, hình như là nơi ở của hộ săn bắn trên núi, chẳng qua là treo một tấm biển ghi chữ ‘tửu’ ở trước cửa, trong viện bày vài bộ bàn ghế, con đường trước viện có bày hai ngọn đèn, chủ nhân ngôi nhà biến nơi này thành một khách điếm bình dân, để người đi qua có thể tìm nơi ngủ trọ ở đây.


 

Lúc này còn chưa rõ đã hết dư chấn của trận động đất hay chưa, không thể ngây người ở nơi như cánh rừng này thêm nữa, hết lần này tới lần khác trước sau con đường này đều là rừng rậm, nếu hai người muốn an toàn trải qua đêm nay, bất luận thế nào cũng chỉ có thể quanh quẩn ở khách điếm này.


 

Đôi mắt Thẩm Xuân sáng lên, không đợi Tạ Ngọc mở miệng, nàng đã tiến lên gõ gõ vào cửa, lễ phép hỏi: "Xin hỏi có người ở đây không?"


 

Cũng không lâu lắm, thì có một hán tử gầy lùn tới mở cửa, hắn ta thấy Thẩm Xuân, ánh mắt bất giác ngừng lại một chút, lại đưa mắt nhìn Tạ Ngọc ở phía sau nàng, lúc này mới nói: "Tiểu nương tử và lang quân muốn tìm nơi ở trọ sao?"


 

Thẩm Xuân gật đầu, lại nói: "Xin hỏi ngươi là. . . ?"


 

Nam tử gầy lùn nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng hơi phiếm vàng: "Ta là chủ khách điếm này." Hắn ta tránh người ra: "Hai vị vào trong trước đã."


 

Thẩm Xuân đỡ Tạ Ngọc đi vào trong nhà, chỉ thấy trong phòng còn có hai người, hai người này đều nam tử trưởng thành vóc người cao to,  vốn còn đang uống rượu bài bạc, thấy Thẩm Xuân và Tạ Ngọc tiến đến, hai người liền dừng tay đang đánh bài bạc lại, ánh mắt suồng sã quan sát hai người.


 

Chủ khách điễm giải thích: "Hai người bọn họ cũng là khách đến tìm nơi trọ lại, mời hai người đi bên này." Hắn ta dẫn người người đi đến một gian phòng ở bên phải.


 

Tạ Ngọc lặng lẽ đưa bắt nhìn một vòng quanh phòng, thản nhiên nói: "Làm phiền."


 

Điếm chủ cười ha hả hỏi: "Ta thấy y phục hai vị đang mặc không tầm thường, tại sao lại chạy tới nơi rừng núi hoang vắng này?"


 

Thẩm Xuân muốn nói, bị Tạ Ngọc nhẹ nhàng liếc mắt ngăn lại: "Ta dắt thê tử vào núi đi săn, không may gặp phải động đất, bị tách ra khỏi thị vệ và tùy tùng, ta đã để lại ký hiệu đơn giản trên đoạn đường đến đây, đoán là ngày mai bọn họ có thể tìm tới."


 

Hắn khẽ vuốt cằm: "Đợi bọn họ tìm tới, ta nhất định sẽ hậu tạ ông chủ."


 

Tên chủ khách điếm nghe thấy hắn nói đến thị vệ và tùy tùng thì đáy mắt bất giác xẹt qua vẻ kiêng kỵ và chần chờ, ánh mắt chắn ta đảo qua khuôn mặt Thẩm Xuân, còn có y phục quý giá trên người hai người họ, liền nhếch môi nở nụ cười, khoát tay nói: "Chúng ta mở tiệm làm việc buôn bán, không cần tạ ơn, mời hai vị đi bên này."


 

Ánh mắt Tạ Ngọc bình tĩnh quét qua mặt hắn ta, lại nói: "Vậy làm phiền rồi."


 

Khách điếm này tuy rằng đơn sơ, nhưng trong phòng cho thuê cũng đầy đủ mọi thứ bàn ghế nệm giường, sau khi chủ khách điếm dẫn hai người đi vào thì cười nói một câu: "Ta giúp hai bị quý nhân đây chuẩn bị thức ăn và nước nóng, hai ngài đợi một chút."


 

Chờ đến khi chủ khách điếm rời đi, Tạ Ngọc xác nhận các cửa đều đã đóng kỹ, mới dùng giọng cực nhỏ nói: "Đợi lát nữa nàng chạy trốn từ cửa sau, trốn kỹ ở một nơi an toàn." Hắn dừng một chút, bảo đảm nói: "Đến lúc đó nếu ta không có chuyện gì thì nhất định sẽ chạy đi tìm nàng."


 

Vẻ mặt Thẩm Xuân ngạc nhiên, đang muốn nói gì đó, Tạ Ngọc lại xua tay ngăn nàng mở miệng.


 

Dường như hắn có thể sử dụng nội lực để nói chuyện, dù nói nhanh nhưng cũng không bị vấp: "Mấy người này là sơn phỉ, cũng không biết trong khách điềm này có còn những người khác mai phục không, nàng ở đây ta không phát huy hết toàn lực được." Thời gian cấp bách, hắn không nói tại sao bản thân lại phát hiện ra mấy người này là sơn phỉ, chỉ đưa ra kết luận như vậy.


 

Theo như lời hắn vừa nói thì mấy người này chính là muốn giết người cướp của, chủ khách điếm dẫn hai người vào trong phòng xem ra là hạ quyết tâm không để bọn họ sống sót rời đi.


 

Thẩm Xuân hận không thể tự tát cho mình một cái, nếu nàng không đến gõ cửa, hai người đã không xông vào trong ổ sơn phỉ này rồi!


 

Tạ Ngọc nhìn biểu cảm của nàng thì liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì trong đầu, bình tĩnh nói: "Không liên quan đến nàng, lúc chúng ta vừa mới ra khỏi rừng thì đã bị theo dõi rồi, nàng có thấy hai ngọn đèn treo trên cửa không? Hai ngọn đèn mới đó chính là vì để dẫn dụ ta và nàng đến, cho dù chúng ta không gõ cửa chỉ sợ bọn họ cũng sẽ cưỡng ép kéo chúng ta vào đây giết người cướp của thôi."


 

Tối nay bất luận thế nào thì cũng không tránh khỏi một kiếp này, so với việc bị động tránh né thì hắn càng muốn chiếm lấy tiên cơ.


 

Ngón tay thon dài của hắn gỡ một cây trâm hoa nhỏ từ trên tóc Thẩm Xuân xuống, sau hai ba động tác đã tháo được khóa cửa sau, trầm giọng nói: "Đi mau!"


 

Nếu là thời điểm hắn không bị thương, đương nhiên sẽ không để mấy tên hại nước hại dân này vào mắt, hắn cũng tự tin bản thân có thể bảo vệ nàng chu toàn, nhưng hiện tại chân hắn còn đang bị thương chưa lành, cũng không hoàn toàn nắm chắc bản thân có thể toàn mệnh thoát ra được hay không.


 

Hắn là nam tử, dù cho đánh thua cũng có thể đàm phán chu toàn với mấy người này nhưng nếu để Thẩm Xuân rơi vào tay ba tên này, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com