Gả Ngọc Lang

Chương 28: Mắc nạn



Người đối diện buồn buồn nở nụ cười, bắt chước tiếng Hán trúc trắc của  người Đột Quyết, cố ý cuốn đầu lưỡi lặp lại một lần: "Giết Tạ Ngọc sao?"


 

Hắn ta chậm rì rì rút trường đao bên hông ra, thành khẩn hỏi: "Là giết như thế này sao?"


 

Vừa dứt lời, trường đao trong tay hắn ta lấy thế vạn quân chém xuống, chém nghiêng người Đột Quyết vừa mới mở miệng nói chuyện kia thành hai nửa, máu me nội tạng phun tung toé, khung cảnh cực kỳ đáng sợ.


 

Ba người đối diện cũng không ngờ tới chuyện hắn ta sẽ giết người hung bạo như vậy, thậm chí bọn họ còn chưa kịp rút vũ khí ra, người kia đã bị một đao của hắn ta kết liễu.


 

Toàn thân Thẩm Xuân như nhũn ra, bịt chặt miệng, không dám vang lên dù chỉ một tiếng hít thở.


 

Đúng lúc này, có một con rắn nhỏ toàn thân đen sì chui ra từ bụi cỏ, nó ngửa ngóc thân lên, thăm dò mà bò đến bên cạnh Thẩm Xuân.


 

Thật sự hiện tại Thẩm Xuân thà bị rắn độc cắn một cái cũng không muốn bị tên ma đầu sát nhân kia phát hiện, nàng gắt gao từ từ nhắm hai mắt, mặc kệ con rắn nhỏ kia một đường bò lên mắt cá chân bản thân.


 

Con rắn nhỏ cứ thế bò về phía trước, thế mà đã bò tới cổ nàng, lưỡi rắn thè ra ‘xì xì’ ở cổ nàng.


 

Bắt đầu từ một chỗ nào đó trên cổ, Thẩm Xuân bắt đầu nổi da gà khắp người, nhưng nàng vẫn cố nhịn không phát ra tiếng.


 

Đại khái là nàng quá mức an tĩnh, nhìn cũng không có chút sức uy hiếp nào cho nên con rắn nhỏ đưa lưỡi đụng vào da thịt nàng một cái xong thế mà lại chủ động rời đi.


 

Thẩm Xuân còn chưa kịp thở phào, chợt nghe thấy tiếng đuôi rắn quét qua, phát ra vài tiếng ‘sàn sạt’ vô cùng nhẹ.


 

Ngay sau đó, nàng liền cảm thấy cổ mình căng lên một cái, nàng bị một bàn tay xách lên như xách một con gà ra khỏi bụi cỏ.


 

Nhìn người này trông có vẻ vô ý tùy hứng, không nghĩ tới sát tâm lại nặng như vậy, thậm chí ngay cả một lời vô nghĩa cũng đều lười nói, sức lực bóp cổ nàng tăng lên.


 

Thẩm Xuân nặn ra một tiếng thét hoảng sợ chói tai từ trong cổ họng: "A —— "


 

Người kia nghe thấy giọng nói này thì sức lực trên tay bỗng ngừng lại một chút, người đó dùng tay áo lau lung tung trên mặt Thẩm Xuân, sau khi lau sạch sẽ bùn đất trên mặt nàng thì mới lên tiếng, giọng nói có chút cổ quái: "Là ngươi sao?"


 

Thẩm Xuân hoàn toàn không hiểu người đó đang nói cái gì, nàng chỉ một lòng muốn sống, rút cây trâm trên tóc xuống đâm lung tung về phía tay hắn ta.


 

"Vẫn còn phản kháng." Người nọ lên tiếng, kèm theo đó là sự hoảng loạn của nàng: "Đến đi, để ta nhìn xem là người đâm tay của ta trước hay là ta vặn gãy cổ của người trước."


 

Thẩm Xuân ngay lập tức không dám động đậy nữa, hiện tại nàng không phát ra tiếng được, chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn hắn xin tha.


 

Hắn ta bình tĩnh nhìn nàng một hồi, hầu kết cuộn lên cuộn xuống hai cái, bỗng nhiên buông nhẹ tay, Thẩm Xuân liền cứ thế rơi trên mặt đất, ngã đập mông xuống đất, nàng kêu ‘ai ui’ thành tiếng.


 

"Cho ngươi một lời khuyên" Hắn ta thân thiết vỗ vỗ mặt nàng, trong giọng nói chưa vài phần ngả ngớn: "Sau này không muốn tự rước phiền toái cho mình thì liền dùng một phần nhỏ ánh mắt này nhìn nam nhân là được."


 

Hắn ta nói xong đúng là không chút do dự xoay người đi luôn, đi xa rồi còn để lại một câu: "Được rồi, khe núi Tử Lý có sói, nếu không muốn chết thì chạy nhanh lên một chút."


 

Sau khi xác định được hắn ta thật sự sẽ không giết mình, Thẩm Xuân sợ hãi kêu khẽ một tiếng sau đó liền chạy bước nhỏ theo hắn ta.


 

Tới lúc đi đến gần lều trại đóng quân người này mới túm y phục đi đêm bên người xuống, cũng lột mặt nạ trên mặt xuống, lộ da gương mặt góc cạnh rõ ràng bên dưới lớp mặt nạ —— rõ ràng là Tạ Vô Kỵ.


 

Tạ Vô Kỵ tiện tay ném luôn bộ y phụ đi đêm và mặt nạ vào trong đống lửa, bước đến doanh trướng của bản thân, tâm phúc ra chào đón hắn ta hỏi: "Tham tướng, mấy tên mọi rợ kia xử lý thế nào đây?"


 

"Làm thịt hết toàn bộ." Tạ Vô Kỵ nhẹ giọng nói.


 

Tâm phúc kinh ngạc: "Bọn họ làm gì mà khiến ngài nổi giận như vậy ?"


 

Tạ Vô Kỵ châm chọc cười cười: "Mấy tên cẩu nô tài, giật dây ta đi giết Tạ Ngọc, đến lúc đó tội danh do lão tử gánh chịu, chỗ tốt thì đám người Đột Quyết hưởng, thoạt nhìn ta trông có vẻ ngu xuẩn như vậy sao ?"


 

Vẻ mặt tâm phúc do dự, thấp giọng nói: "Thật ra thì lời bọn họ nói cũng không phải là không có lý, sau khi động đất thì Tạ Ngọc liền mất tích,  nếu Tạ Ngọc vừa chết thì ngài liền có thể quang minh chính đại tiếp quản Tạ gia. . ."


 

Tạ Vô Kỵ nhíu mày: "Rồi sau đó mới triệt hạ đám chó săn Đột Quyết?" Hắn ta liền miễn cưỡng nói: "Các ngươi nói thì nghe dễ dàng như vậy, sao ta có thể tìm thấy Tạ Ngọc được chứ."


 

Dường như hắn ta lại nghĩ tới chuyện vui nào đó: "Có điều thế mà ta lại tìm thấy tiểu phu nhân kia của hắn."


 

Tâm phúc sợ hãi hỏi: "Ngài không để người sống chứ?"


 

Tạ Vô Kỵ xem thường, cắt ngang lời tâm phúc: "Chẳng lẽ lão tử còn hạ thủ với một con quỷ nhỏ sao? Ta để nàng cho ổ sói xử lý rồi, tùy nàng tự sinh tự diệt đi."


 

Người đệ muội này cho hắn một loại cảm giác giống như hắn ta đã từng quen biết nàng, hắn ta nhất thời thất thần, cuối cùng cũng không xuống tay được.


 

Tâm phúc âm thầm lấy làm kỳ lạ, Tạ Vô Kỵ người này nhìn qua thì trông có vẻ tùy ý nhưng dù sao cũng có xuất thân là mật thám, một khi ra tay đều quyết đoán tàn nhẫn, thế mà hôm nay lại để lại một tai họa ngầm cho bản thân như vậy, không giống tác phong bình thường của hắn ta cho lắm.


 

Tâm phúc do dự một chút, cuối cùng cũng vẫn không mở miệng nói gì thêm, chỉ nói: "Vị Cáp Nạp vương tử của Đột Quyết kia truyền lời nói muốn gặp ngài. . ."


 

Tạ Vô Kỵ hiếm thấy trầm mặc một lúc, mới nói: "Ta đã biết."


 

Nói xong hắn lập tức duỗi người: "Được rồi, ngươi mau đi ra đi, ta muốn đi ngủ."


 

Tạ Vô Kỵ tiện tay kéo tấm da thuộc trên người, đợi đến khi ngực bụng lõa lồ lộ ra, có thể thấy trên cổ hắn ta đeo một cái hầu bao cũ kĩ, chất vải thô ráp, đường may cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, dường như là tác phẩm của một tiểu cô nương mới học thêu thùa.


 

Hắn ta xoa xoa chiếc hầu bao trên đầu ngón tay, sau đó cất lại nó vào trong ngực.


 

...


 

Thẩm Xuân quả thực khóc không ra nước mắt.


 

Đối diện với nàng là vài con sói đói to lớn, mấy con sói đói lần lượt tiến lên, từng chút từng chút tiền gần về phía nàng.


 

May là trên người Thẩm Xuân có mang theo một bầu nước tiểu hổ chuyên dùng khi đi săn, chuyên dùng để tránh mấy con dã thú hình thể to lớn, nàng mở nắp đậy bầu nước tiểu hổ ra, vẩy nửa vòng cung trên mặt đất, sau đó liền cố sức nhặt mấy hòn đá to trên mặt đất lên, liều mạng ném về phía mấy con sói trước mặt.


 

Nàng học được những biện pháp này từ lúc còn đi theo những người thợ săn lên núi, khi gặp phải mấy loại dã thú như mấy con sói này, ngàn vạn lần không được rụt rè, nhất định phải gây ra động tĩnh, càng lớn càng tốt, hơn nữa tuyệt đối không thể quay đầu chạy trốn, nếu không thì bọn chúng lập tức sẽ nhào lên ăn thịt người.


 

Quả nhiên, mấy con sói đói kia ngửi thấy mùi nước tiểu hổ thì hít hít mũi trở nên do dự, trong đó có một con bị nàng ném đá trúng, không nhịn được mà rên lên một tiếng đau đớn.


 

Nhưng mấy con sói này đều đã đói bụng từ lâu, mắt thấy miếng mồi đã đưa đến miệng, kêu chúng nó lập tức bỏ đi, sao chúng nó có thể cam lòng, hai bên rơi vào thế giằng co.


 

Thẩm Xuân vừa quan sát bầy sói, vừa yên lặng từ từ lùi về sau, con sói đầu đàn nôn nòng mà cào cào chân trước, cuối cùng nó cũng không kiềm chế được nữa, rú lên một tiếng dài rồi lao về phía nàng.


 

Sau gáy nàng đổ mồ hôi, xoay người bỏ chạy.


 

Bỗng nhiên nghe 'vụt' một tiếng, một mũi tên nỏ không biết bắn ra từ đâu, thế mà lại bắn thẳng vào con sói đầu đàn, nó thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã tắt thở, mất đi sái đầu đàn mấy con sói còn lại cùng ngừng hành động, cụp đuôi chạy tứ tán.


 

Thẩm Xuân giữ được cái mạng nhỏ của mình thì trong lòng mừng rỡ, nhìn về phía mũi tên bắn ra.


 

—— Tạ Ngọc một thân y phục màu trắng, đang dựa vào một cây đại thụ, cầm chắc một cây nỏ trong tay.


 

Thẩm Xuân thoáng cái an lòng, kích động đến mức nước mắt nhanh chóng tràn ra, nhấc váy lên nhào về phía hắn, trong miệng liên tục kêu 'Tạ Ngọc Tạ Ngọc' .


 

Tạ Ngọc vẫn không nhúc nhích, cả người hắn từ đầu đến cuối vẫn phong thái ung dung thanh quý, cũng không tiến lên đón nàng.


 

Thẩm Xuân lại không để ý nhiều như vậy, nhào lên ôm cổ hắn, hít mũi hỏi: "Chàng tới tìm ta sao? Sao bây giờ mới tới?"


 

Tạ Ngọc lảo đảo một cái, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ: "Ta cũng chỉ trùng hợp gặp được nàng thôi." Hắn dừng một chút: "May mà gặp được."


 

Lúc này Thẩm Xuân mới phát hiện dáng đứng của hắn có điểm bất thường, cúi đầu nhìn xuống: "Chàng bị làm sao vậy? Chân chàng bị thương sao?"


 

Tạ Ngọc hời hợt nói: "Buổi chiều động đất cây cối bị đổ, ta vô tình bị một cái cây đập trúng một cái."


 

Hắn vừa nói, chỉ thấy Thẩm Xuân vươn tay muốn tháo đai ngọc bên hông hắn, hắn đưa tay ra ngăn lại: "Nàng làm gì thế?"


 

Thẩm Xuân biết hắn luôn luôn tam trinh cửu liệt, nghiêm túc giải thích: "Ta chỉ nhìn thương thế của chàng một chút thôi." Nàng dẩu môi lên, hiếm khi có chút bất mãn: "Đã là lúc này rồi, chàng có thể đừng ôm cái đền thờ trinh tiết đó của chàng nữa được không?"


 

Nàng nói xong không đợi Tạ Ngọc mở miệng, liền đưa tay vén ống quần hắn lên, một đôi tay non mềm trắng nõn sờ tới sờ lui ở chỗ hắn bị thương, Tạ Ngọc cứng người một chút, có hơi mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.


 

Sau khi Thẩm Xuân xem vết thương của hắn xong thì thở phào: "Không bị gãy xương, hẳn chỉ là nứt xương thôi."


 

Nàng làm việc luôn luôn lưu loát, nói xong cũng tìm kiếm trên mặt đất một lát: "Phải tìm một thanh gỗ cố định chỗ chàng bị thương lại, tránh cho bị lệch."


 

Sự ngạc nhiên xẹt qua trong mắt Tạ Ngọc: "Ngoại trừ đỡ đẻ ra, nàng còn có thể nối xương sao?"


 

Thẩm Xuân vừa quỳ rạp tìm kiếm trên mặt đất vừa có chút kiêu ngạo nói: "Chuyện này có gì mà phải ngạc nhiên chứ, lúc làm đại phu chân trần ở nông thôn thì đều phải biết những thứ này, không chỉ riêng mấy chuyện này, ta còn biết thổi kèn xô na, kéo đàn nhị hồ, mấy việc đám cưới đám ma trong thôn đều phải tìm ta, ta còn mổ lợn mổ gà mổ cá, sửa nóc nhà, sửa bàn ghế, chỉ cần là việc có thể kiếm được tiền thì ta đều học hết!"


 

Nàng suy nghĩ một chút, lại rất thành thật mà nói: "Có điều ta chỉ mới nhận nối xương có một lần, cũng không được thành thục cho lắm."


 

Thật ra ngoại trừ khi còn bé chịu khổ cực ra, đợi đến khi học được tay nghề, tháng ngày nàng trải qua cũng không vất vả cho lắm, dựa vào số tiền bản thân tự mình kiếm được đắp nhà mua đất, nếu không bị Lý Chính Khỏa và Trần Nguyên Dật tranh tài sản, nàng còn định bỏ ra ít tiền tạo chút mối quan hệ, nào đến mức khốn cùng vất vả như vậy chứ!


 

Dường như đây là lần đầu tiên Tạ Ngọc biết được nàng còn có một mặt như vậy, vẻ mặt hắn trở nên dịu dàng hơn: "A? Vậy nàng nắn xương cho ai?"


 

Thẩm Xuân tìm được một thanh gỗ, còn khua tay múa chân vài cái mới thỏa mãn, thuận miệng trả lời: "Nhị ngưu đó."


 

Giọng điệu nàng còn có vẻ hoài niệm: "Ta rất thích nhị ngưu, bình thường không có chuyện gì làm hai bọn ta đều chạy đi chơi khắp núi đồi, ta còn làm vòng hoa cho nó đội đầu, nó thì cọ tới cọ lui bên cạnh ta."


 

Nhị ngưu nghe cũng không giống tên của nữ nhân, vẻ mặt Tạ Ngọc bất giác cứng lại, đầu ngón tay hắn khẽ điểm lên đầu gối, mỉm cười hỏi: "Nhị ngưu là ai? Đã thành thân chưa? Nghe có vẻ rất thân thiết với nàng."


 

Thẩm Xuân nhìn hắn một cái đầy khó hiểu: "Nhị ngưu là con bò thứ hai trong chuồng bò mà."


 

Tạ Ngọc: ". . ."


 

Hắn không nên hỏi mới đúng.


 

Vừa lúc Thẩm Xuân cũng đã làm cho bề mặt hai khối gỗ trở nên nhẵn nhụi hơi, nàng đo đạc trên đùi Tạ Ngọc một chút: "Hẳn là có thể, có điều cần phải có một sợi dây cố định chặt lại." Nàng lại bắt đầu đứng dậy tìm kiếm thứ gì đó.


 

Lúc trước đều là Tạ Ngọc chăm sóc cho Thẩm Xuân thật nhiều, hiện tại hai người thế mà mơ hồ đảo ngược vị trí, đã nhiều năm ngồi trên vị trí cao, hắn cũng không quen để người khác chăm sóc mình như vậy.


 

Hắn suy nghĩ một chút, rút đai ngọc trang trí bên hông ra: "Dùng cái này đi."


 

Thẩm Xuân vừa muốn nói gì đó, hắn đã dứt khoát dùng đai ngọc buộc lại, nhìn qua thì trông có vẻ chắc chắn đó, nhưng chỉ mới vừa động đậy chân thì phần đá ngọc mỏng manh phía trên đã vỡ nát rơi đây đất.


 

Tạ Ngọc: ". . ."


 

Thẩm Xuân nhìn hắn một cái không tán thành, dứt khoát chà xát hai sợi dây cỏ: "Hay là dùng dây cỏ đi, dây cỏ chắc chắn." Vừa nói vừa hai ba cái đã buộc chặt hai thanh gỗ.


 

Trên mặt Tạ Ngọc hiện lên vẻ lúng túng hiếm thấy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com