Gả Ngọc Lang

Chương 15: Trừng phạt



Thẩm Xuân rõ ràng không ngờ rằng hắn lại đột nhiên xin lỗi mình: “Nhưng mà trong tay Trần Nguyên Dật vẫn còn văn thư nạp thiếp, nếu nếu hắn ta tiết lộ chuyện này ra ngoài…”


 

“Nàng không cần lo lắng, Trần Nguyên Dật…” Tạ Ngọc vốn không định tiết lộ chuyện Trần Nguyên Dật đã chết, nhưng để nàng không còn sống trong lo sợ bị uy hiếp, hắn thản nhiên nói: “Ta đã giải quyết xong rồi.”


 

Hắn ngừng lại rồi nói: “Ta đã hủy bỏ tất cả ghi chép về văn thư nạp thiếp. Nàng chỉ cần nhớ rằng, nàng là đích trưởng nữ của Thừa Ân Bá phủ và không hề có bất kỳ liên quan nào đến Trần gia.”


 

Nói cách khác, trong nửa tháng qua, hắn đã giải quyết xong chuyện Trần Nguyên Dật và hủy bỏ văn thư nạp thiếp. Cũng như trước đây, hắn lại ra tay giúp nàng. Hắn vẫn tốt như trong ký ức của nàng.


 

Thẩm Xuân cúi đầu, dùng vai lau nước mắt: “Cảm ơn chàng.”


 

Khóe môi Tạ Ngọc khẽ động.


 

Nếu không phải Thẩm Thanh Sơn đã kể rõ về quá khứ của nàng, Tạ Ngọc chắc chắn đã chẳng đủ kiên nhẫn để tìm hiểu mọi chuyện. Lẽ ra giờ này, hắn đã ký vào hưu thư, để nàng rời khỏi Tạ phủ, từ đó mỗi người một ngả. Đó là trong trường hợp nàng chưa từng làm điều gì gây hại cho Tạ gia. Nếu không, hắn nhất định sẽ bắt nàng phải trả giá.


 

Hắn hơi nghiêng mặt, tránh đi lời cảm ơn của nàng: “Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cả nàng và ta đều sẽ chịu ảnh hưởng. Phu thê vốn là một thể, ta chỉ làm những gì nên làm. Việc ta xử lý hắn ta cũng chỉ vì danh dự của Tạ gia.”


 

Nếu Tạ Ngọc đã nói đến vậy thì Thẩm Xuân cũng chẳng còn lý do gì để từ chối. Nàng khẽ giọng nói: “Ta vẫn nguyện ý.”


 

Nàng không được tự nhiên lắm khi gọi thêm một tiếng: “Phu quân.”


 

Hai chữ “phu quân” khi viết trên giấy có lẽ mang theo vẻ ôn nhã, nhưng khi thốt ra lại đầy gượng gạo và xa cách. Tạ Ngọc nhìn nàng: “Trưởng bối và đồng liêu thường gọi ta bằng nhũ danh Liên Đàm.”


 

Cách xưng hô này dường như không phù hợp giữa phu thê. Hắn suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói: “Tất nhiên, nàng cũng có thể gọi ta là Tam Lang.”


 

Cách gọi này thường được nữ tử Trường An dùng để gọi tình lang, giữa phu thê cũng không có gì lạ. Nhưng trong mắt Tạ Ngọc, xưng hô như vậy có hơi quá mức thân mật, nên hắn liền đổi chủ đề: “Nàng có nhũ danh không?”


 

Thẩm Xuân sững người: “Nhũ danh? Nghĩa là tên gọi lúc nhỏ sao? Mọi người đều gọi ta là A Xuân.”


 

“Nhũ danh là một cái tên khác ngoài đại danh, cũng có người dùng tên đơn làm nhũ danh.” Hắn chợt nghĩ đến ý nghĩa cái tên của nàng, chậm rãi hỏi: “Nàng có thích cái tên này không?”


 

Tên vô lại mua nàng rất nhanh đã chết, không để lại bóng ma tâm lý gì. Chỉ là từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đặt cho nàng một cái tên đàng hoàng, điều này khiến nàng cảm thấy hơi tiếc nuối.


 

Nàng do dự một chút rồi mới nói: “Cũng được, dù sao mọi người đều gọi ta như vậy, ta cũng quen rồi.”


 

Tạ Ngọc hỏi nàng: “Nàng có biết ‘đãi tự khuê trung’ nghĩa là gì không?”


 

Thẩm Xuân lắc đầu.


 

Hắn nói: “Trước khi nữ tử xuất giá, thường không có nhũ danh. Đến khi đã đính hôn, nhũ danh sẽ do phu quân đặt cho.”


 

Đôi mắt Thẩm Xuân sáng lên, nhìn về phía hắn.


 

Tạ Ngọc cụp mắt trầm ngâm: “Hoàng hoàng cảnh dạ, chiếu lâm tứ phương. Thiên Tuyền hạnh tường, chiêu chiêu quang minh.” Hắn hỏi nàng: “Lấy hai chữ ‘Chiêu Chiêu’, được không?”


 

“Triệu, Chiêu, Chiếu…”


 

Thẩm Xuân mơ hồ lặp lại, rồi ngẩng lên nhìn hắn: “Ta không biết là ‘Chiêu’ nào.”


 

Tạ Ngọc do dự một chút, rồi mới đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, lật ngửa lòng bàn tay lên.


 

Hắn dùng ngón tay thon dài viết lên đó một chữ: “Là chữ ‘Chiêu’ trong ‘Chiêu Dương’, cũng chính là chữ này.”


 

Thẩm Xuân cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, như có sợi tơ mảnh lướt qua. Động tác của hắn rất nhẹ, nhưng từng nét bút như thể in sâu vào da thịt nàng.


 

Nàng cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, liền đáp một tiếng thật khẽ.


 

Tạ Ngọc thu tay lại, hơi nhíu mày: “Có vài chuyện cần nàng xử lý, đi theo ta.”


 

Thẩm Xuân không hiểu chuyện gì, chỉ lặng lẽ đi theo hắn. Nàng thấy hắn rẽ qua bảy tám khúc quanh, cuối cùng đưa nàng đến một tiểu viện khá hoang vắng. Trên tấm biển treo trước cửa có viết hai chữ “Trì Luật”. Hắn thản nhiên giải thích: “Đây là nơi Tạ phủ chuyên dùng để trừng phạt hạ nhân.”


 

Hắn đẩy cửa ra, Thẩm Xuân liền thấy bên trong có hơn mười hạ nhân đang quỳ rạp trên mặt đất, đen kịt một mảng. Đó đều là những người đã theo nàng về Tạ phủ làm của hồi môn. Vừa trông thấy nàng, đám người ấy liền dập đầu bộp bộp, liên tục van xin tha mạng, đập đầu đến mức máu chảy đầm đìa, trông vô cùng thê thảm.


 

Tạ Ngọc quét mắt nhìn đám nô bộc đang quỳ trong sân: “Mấy kẻ này trong thời gian nàng bị cấm túc đã nhiều lần vô lễ, thậm chí có kẻ còn mưu đồ hại nàng.”


 

Dĩ nhiên, trong số mười mấy người này không phải ai cũng muốn hại Thẩm Xuân, nhưng tội bất kính với chủ nhân thì là thật.


 

Thẩm Xuân hơi nghi ngờ hỏi: “Chàng định trừng phạt họ thế nào?”


 

Tạ Ngọc khẽ lắc đầu: “Không, là nàng phải trừng phạt bọn họ. Họ là hạ nhân của nàng, ta không có quyền vượt mặt nàng để xử phạt.”


 

Nếu chỉ để trừng phạt vài kẻ hạ nhân, hắn vốn chẳng cần đích thân đến đây.


 

Hắn nhìn nàng, trong mắt cuối cùng cũng để lộ một tia sắc bén: “Nàng định xử trí đám hạ nhân phản chủ này thế nào?”


 

Thẩm Xuân đến giờ vẫn chưa quen với cuộc sống được người hầu kẻ hạ, chứ đừng nói đến chuyện xử phạt ai. Nói thật, ngay cả mấy kẻ hầu hạ này, cuộc sống của họ cũng tốt hơn nhiều so với những ngày nàng ở thôn. Vì vậy, nàng thật sự khó mà giữ được tâm thế của một chủ nhân.


 

Nàng không chắc chắn, bèn dò hỏi: “Ta nên phạt thế nào đây?”


 

Tạ Ngọc không ngại chỉ dẫn: “Ba kẻ cầm đầu có ý đồ mưu hại chủ nhân, đáng bị đánh chết. Những kẻ còn lại vô lễ với chủ, phải chịu ba mươi trượng rồi bán đi Tây Bắc.”


 

Hắn nói hai chữ đánh chết nhẹ bẫng, như thể không phải bàn về chuyện giết người, mà chỉ là tiện tay bẻ gãy mấy nhánh cỏ cây.


 

Nhưng chuyện lấy mạng người, đối với một dân nữ xuất thân thôn dã như Thẩm Xuân, vẫn là điều khó có thể chấp nhận. Nàng vô cùng bài xích: “Như vậy có quá đáng không?” Thậm chí, nàng còn phân tích với Tạ Ngọc: “Thật ra họ vẫn chưa ra tay, ta cũng chẳng tổn hại gì mà.”


 

Hơn nữa, những hạ nhân này đều được Thừa Ân Bá phủ đưa đến làm của hồi môn cho nàng. Dù phần lớn người trong phủ ấy nàng đều không ưa, nhưng xét cho cùng, phụ thân đối với nàng coi như không tệ. Nàng không khỏi nghĩ, nếu nàng thực sự xử trượng bọn họ đến chết, liệu phụ thân có giận nàng không, thậm chí từ mặt nàng, không còn nhận nàng là nữ nhi nữa?


 

Tạ Ngọc cúi đầu nhìn nàng, trong mắt thoáng lộ ra một tia thất vọng. Hắn nhíu mày: “Nếu nàng bị họ hại chết, liệu họ có cảm thấy mình đã đi quá giới hạn không? Không đâu. Họ sẽ chỉ trách bản thân ra tay chưa đủ dứt khoát, hối hận vì không xuống tay sớm hơn mà thôi.”


 

Thực ra, chuyện này hắn hoàn toàn có thể tự mình giải quyết, hoặc dùng cách nhẹ nhàng hơn để nàng dần thích ứng, chứ không nhất thiết phải ép buộc như thế này. Nhưng phu nhân cũng có nhiều loại, có người chỉ làm chim hoàng yến xinh đẹp bị giam cầm trong nội viện, có người có thể quán xuyến việc nhà, lo liệu việc bếp núc, cũng có người đủ bản lĩnh bôn ba chốn quan trường với phu quân. Mà một khi hắn đã chọn Thẩm Xuân làm thê tử, thì nàng cũng phải tìm được vị trí của chính mình.


 

Thẩm Xuân im lặng, nàng hơi bối rối, vô thức vân vê ngón tay.


 

Ba kẻ cầm đầu thấy nàng còn do dự, càng ra sức gào khóc van xin, mong được chừa cho một con đường sống.


 

Vẻ thất vọng trong mắt Tạ Ngọc càng hiện rõ hơn.


 

Thôi vậy, nếu nàng chỉ có thể là một con chim hoàng yến trong lồng, thì cứ để vậy đi.


 

Ngón tay Thẩm Xuân khựng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Cứ xử trí theo lời chàng nói đi.”


 

Hắn nói đúng. Ba kẻ này nếu ra tay giết nàng, chắc chắn sẽ không hề nương tay. Nàng không nên quá sợ hãi khi làm tổn thương kẻ khác, cũng không nên e dè chuyện đắc tội với ai - nếu phụ thân vì chuyện này mà trách nàng, vậy thì ông ấy cũng chẳng phải là một người phụ thân tốt.


 

Tạ Ngọc không vì sự thỏa hiệp của nàng mà buông lỏng. Hắn nhìn thẳng vào nàng, thậm chí có vài phần bức bách: “Nàng muốn xử trí thế nào?”


 

Thẩm Xuân khó xử nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn lạnh nhạt, chẳng hề dao động. Nàng mấp máy môi mấy lần, rồi chậm rãi lặp lại như con vẹt học nói: “Kẻ vô lễ với chủ, đánh ba mươi trượng, bán đi Tây Bắc. Ba kẻ cầm đầu…” Nàng khó khăn mà chậm rãi thốt ra từng chữ: “Ba kẻ cầm đầu, đánh chết.”


 

Nói đến hai chữ cuối cùng, nàng chợt nhận ra giọng mình hơi run. Việc nắm giữ sự sống chết của người khác khiến nàng cảm thấy khó mà gánh vác nổi.


 

Sắc mặt Tạ Ngọc dịu đi đôi chút, cuối cùng cũng chịu buông lời: “Cứ làm theo lời nàng nói. Nàng về nghỉ trước đi.”


 

Thẩm Xuân khựng lại một chút, Tạ Ngọc liếc nhìn nàng: “Hay là nàng muốn ở lại xem họ chịu phạt?”


 

Thẩm Xuân quay người bỏ chạy.


 

Khóe môi Tạ Ngọc khẽ nhếch lên, nhưng dường như chỉ là ảo giác của người khác.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com