Những ngày đầu bị giam lỏng, Thẩm Xuân vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, thậm chí còn thong thả bón phân cho hoa cỏ trong viện.
Nàng vốn là người vô tư, tuy không thể tùy tiện ra vào Tạ phủ, nhưng ở đây có đồ ăn ngon, thức uống tốt, lại có người hầu hạ. Trước kia ở quê, ngay cả trong mơ nàng cũng chưa từng nghĩ tới những ngày tháng sung sướng như thế này.
Nàng thực sự áy náy vì đã lừa dối Tạ Ngọc. Nhưng nếu không phủ nhận chuyện quen biết Trần Nguyên Dật, nàng sẽ càng không thể giải thích vì sao sau khi thành thân, bỗng dưng xuất hiện một tờ văn thư nạp thiếp, và vì sao trên đó lại có dấu vân tay của nàng. Nàng chỉ còn biết trông chờ vào việc Tạ Ngọc sẽ tự mình điều tra ra chân tướng - giống như những lần trước. Bởi lẽ, trước nay hắn vẫn luôn đứng về phía nàng.
Nàng vạch những nét chữ chính lên giấy để đếm ngày. Đến ngày thứ mười, nàng vô tình nghe thấy hai gia nhân của Thẩm phủ đang trò chuyện ngoài viện.
“…Ngươi nói xem, rốt cuộc nàng ta đã phạm phải lỗi gì mà bị giam lâu đến vậy?”
“Ai mà biết được, hôm xảy ra chuyện chỉ có người Tạ gia ở đó, nhưng trên dưới Tạ phủ đều kín miệng, chẳng dò la được chút tin tức nào.”
“Này, ngươi nói xem, nàng ta cũng thật là... Tự mình phạm sai lầm thì thôi, lại còn khiến bọn hạ nhân chúng ta không thể tùy tiện ra vào viện này… Khoan đã, chẳng lẽ lỗi nàng ta phạm phải nghiêm trọng đến mức nguy hiểm đến tính mạng ư?”
“Xì… không chừng thật sự có khả năng đó. Nghe nói trước đây, một vị Trắc phi của Dự Vương tư thông với kẻ khác, cũng bị giam mấy ngày, cuối cùng lại truyền ra tin đột tử. Đám hạ nhân hầu hạ nàng ta đều bị siết cổ đến chết. Còn nữa, ở Thừa Ân Bá phủ chúng ta, từng có một vị đường phu nhân dây dưa không rõ với mã phu, bị nhốt trong từ đường ba ngày, sau đó trực tiếp bị kéo đi dìm lồng heo. Nghe nói bọn hạ nhân hầu hạ nàng ta, kẻ bị đánh chết thì đánh chết, kẻ bị bán đi thì bán đi, chỉ để bịt miệng, không cho chuyện xấu truyền ra ngoài.”
Người nghe xong rùng mình: “Chẳng lẽ nàng ta thực sự đã làm chuyện gì xấu xa khó coi?”
“Tạ gia coi trọng quy củ nhất, nếu nếu nàng ta không phạm phải sai lầm tày trời, sao có thể trực tiếp giam lại?” Người nói lộ vẻ căm hận, giọng điệu mang theo vài phần cay độc, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Tưởng rằng theo nàng ta gả đến Tạ phủ là có thể ăn ngon mặc sướng, ai ngờ nàng ta hành xử không biết chừng mực, lại khiến chúng ta cũng xui xẻo theo. Đúng là sao chổi!”
“Nếu đã vậy, chi bằng chúng ta ra tay trước, biết đâu còn có thể lập công chuộc tội!”
Hai người này ban đầu chỉ là lời nói trong lúc tức giận, nhưng càng nói sắc mặt càng phẫn nộ. Thẩm Xuân cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, tim đập nhanh hơn theo bản năng.
Người của Tạ phủ chỉ phụ trách canh giữ viện, còn lại trong viện đều là đám hạ nhân hồi môn mà nàng mang theo.
Những ngày tiếp theo, nàng luôn có thể cảm nhận được mấy ánh mắt tràn đầy ác ý không kể ngày đêm dán chặt lên người mình. Nàng gần như có thể đoán trước chuyện sắp xảy ra. Nếu Tạ Ngọc xuất hiện, có lẽ hắn sẽ vì bảo toàn danh tiếng mà xử quyết nàng. Nhưng nếu hắn không xuất hiện, cứ để mặc nàng bị giam cầm, mặc cho số phận tự định đoạt, thì e rằng nàng sẽ chết trong tay những kẻ này mất.
Nàng đã nhiều lần sai người truyền tin cho Tạ Ngọc, từ tràn đầy hy vọng chờ đợi đến thấp thỏm bất an, vậy mà đến một chữ hồi đáp hắn cũng không có. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của đám hạ nhân trong viện ngày càng khác thường, như lũ chó hoang lang thang trong núi, nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt hung ác rình rập.
Tạ Ngọc thờ ơ mặc kệ, đám hạ nhân lại đầy mưu tính hiểm ác, khiến nàng như chim sợ cành cong. Nàng thậm chí còn nghe thấy họ bàn bạc xem nên siết cổ nàng thế nào.
Không được, không thể chỉ trông chờ vào Tạ Ngọc. Hồi nhỏ cuộc sống khổ sở như vậy, chẳng phải nàng vẫn có thể vượt qua sao? Giờ đây lại bị những tháng ngày an nhàn che mờ mắt, sao có thể đem hy vọng đặt vào tay kẻ khác?
Thẩm Xuân lục tìm một ít bạc vụn và đồ trang sức, giấu kỹ bên mình. Đến chạng vạng hôm sau, nàng cầm bình hoa đập ngất một tiểu tư vóc dáng nhỏ con, bịt mũi thay bộ y phục bốc mùi chua loét của hắn. Sau đó, nàng đào bới lại một cái hang chó mà mấy ngày trước khi chăm sóc hoa cỏ đã phát hiện ra, nhân lúc màn đêm buông xuống, lặng lẽ chui ra ngoài.
Chính nàng cũng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy. Nàng vừa trốn đông tránh tây, vừa men theo con đường trong trí nhớ mà chạy ra ngoài. Chỉ còn một đoạn nữa thôi, nàng sắp đến cửa Thùy Hoa, nơi nối giữa nội viện và ngoại viện.
Nhưng lần này, vận may đã không còn đứng về phía nàng.
Còn chưa kịp bước qua cửa, trong Tạ phủ bỗng truyền tin - đóng cửa nghiêm cấm ra vào!
…
Những ngày qua, Thẩm Xuân đã mang đến cho hắn quá nhiều bất ngờ. Thế nhưng khi nghe tin nàng biến mất, sắc mặt Tạ Ngọc vẫn không kìm được mà thay đổi, hiếm khi lộ vẻ kinh ngạc: “Mất tích rồi?”
Trường Lạc cũng đầy vẻ khó tin: “Phu nhân hình như… đã chạy trốn rồi? Trong bụi cỏ ở nội viện có một tiểu tư bị lột mất áo ngoài.”
Bất kể động cơ bỏ trốn của Thẩm Xuân là gì, vào thời điểm này, hành động ấy trông chẳng khác nào sợ tội mà lẩn trốn. Tạ Ngọc day trán, trầm giọng hỏi: “Nàng ấy biến mất từ khi nào? Các cổng có ai khả nghi ra vào không?”
Trường Lạc lập tức đáp: “Chắc chưa đến một chén trà. Không có ai khả nghi ra vào.”
“Vậy thì nàng ấy vẫn chưa ra khỏi phủ đâu.” Tạ Ngọc quyết đoán hạ lệnh: “Đóng cửa phủ.”
Nếu ngay trong Tạ phủ mà còn không tìm được người, vậy thì chức Kinh Triệu Doãn của hắn cũng chẳng cần làm nữa. Quả nhiên, chưa đến một nén hương, hắn đã tìm ra Thẩm Xuân đang trốn trong bụi cỏ.
Để tránh bị truy tìm, nàng co rúm người trong bụi cỏ, trên người bốc lên một thứ mùi kỳ lạ, y phục lấm lem cỏ khô và bùn đất, mặt mũi cũng đầy vệt đen vệt trắng. Ngồi thu mình trong bụi cỏ, trông nàng chẳng khác nào một con mèo nhỏ không ai đoái hoài, vô cùng đáng thương.
Tạ Ngọc chậm rãi thở phào, nuốt xuống lời trách cứ nghiêm khắc vừa định thốt ra, rồi đưa tay về phía nàng: “Nàng…”
Hắn vốn định kéo nàng đứng dậy, nhưng nàng lại hoảng hốt lùi về sau, vội vàng giơ tay ôm lấy đầu che chắn những chỗ hiểm. Động tác ấy… cứ như thể hắn sẽ làm hại nàng vậy.
Tạ Ngọc nhíu mày, hơi khó hiểu: “Nàng đang làm gì vậy?”
Rồi hắn nghe thấy nàng run rẩy hỏi, giọng mang theo vẻ hoảng sợ: “Chàng muốn giết ta sao?”
Tạ Ngọc sững sờ.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, rốt cuộc nàng đã tuyệt vọng đến mức nào mới đưa ra quyết định bỏ trốn?
Có lẽ, nếu muộn thêm vài ngày, thứ hắn tìm thấy e rằng chỉ là một cái xác lạnh lẽo mà thôi.
Những lời Chu thị từng nói với hắn, ban đầu hắn còn không để tâm. Nhưng bây giờ xem ra, tình cảnh bị giam lỏng của nàng thậm chí còn tồi tệ hơn những gì Chu thị đã miêu tả.
Dù Tạ Ngọc đã nói sẽ không giết nàng, nhưng trước sự im lặng của hắn, Thẩm Xuân lại trở nên căng thẳng. Nàng cắn răng, khẽ khuỵu gối, lảo đảo muốn hành lễ với hắn.
“Xin lỗi.” Để tránh bị trừng phạt thêm, nàng lại cúi đầu xin lỗi, đồng thời giải thích: “Ta cũng hết cách mới phải lén trốn ra ngoài.”
Vì co rúc quá lâu, đôi chân nàng đã tê cứng, vừa khuỵu xuống liền mất thăng bằng, suýt nữa quỳ hẳn xuống đất. Đầu gối vô ý va vào phiến đá lát nền chạm khắc hình dơi, đau đến mức nàng không nhịn được mà hít một hơi lạnh.
Tạ Ngọc nhìn nàng, lúc này mới nhận ra rằng, dù dáng người trông có vẻ cao ráo, nhưng tấm lưng lại gầy guộc. So với khi mới thành thân, nàng dường như còn tiều tụy hơn.
Chưa đợi nàng loạng choạng ngã xuống, hắn bất ngờ vươn tay đỡ lấy nàng, dìu cả người nàng đứng vững. Dưới sự nâng đỡ của hắn, nàng buộc phải giữ thẳng lưng, không còn dáng vẻ co rúm ban nãy.
Hắn khẽ nói: “Nàng không cần phải xin lỗi ta.”
Cảm xúc trong mắt hắn quá mức phức tạp, nhưng từng lời thốt ra vẫn rõ ràng rành mạch: “Chỉ cần nàng còn nguyện ý, từ hôm nay trở đi, nàng vẫn là phu nhân của Tạ Quốc công phủ và là cháu dâu trưởng tương lai của Tạ gia. Từ nay về sau, ta sẽ che chở, kính trọng nàng, tôn trọng nàng… cho đến khi đôi ta cùng tận mệnh số.”
Thẩm Xuân hơi bối rối nhìn hắn, theo từng lời hắn chậm rãi thốt ra, nàng không kìm được mà mở to mắt.