Nghe âm thanh truyền đến từ điện thoại bàn, Giản Hoài cạn lời. Trong đầu anh như có một đàn quạ đen bay qua, những lời Giản Hưng Hiền nói đều tự động biến thành tiếng quạ kêu "cạc cạc cạc", khiến tâm trạng Giản Hoài trở nên phiền muộn rối loạn.
Mười tám năm, suốt mười tám năm trời. Sau chừng ấy thời gian, Giản Hoài lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận được sự không đáng tin cậy của cha mình.
Anh vẫn còn nhớ rõ, mười tám năm trước, khi ấy anh mới bảy tuổi, đang học lớp một.
Hôm đó là sinh nhật của anh, hiếm lắm ba mẹ mới có thời gian rảnh để ở bên anh. Họ mua bánh sinh nhật, mua đồ chơi ô tô cho anh, còn dẫn anh đi công viên giải trí, dành trọn một ngày bên cạnh anh.
Đó là ngày vui nhất trong đời Giản Hoài.
Là đứa con nhỏ nhất trong nhà, thực ra Giản Hoài lại là đứa ít được cưng chiều nhất.
Bởi vì ba mẹ anh đều từng có một đời vợ/chồng trước, anh chị của anh hoặc là cùng mẹ khác cha, hoặc là cùng cha khác mẹ.
Giản Hưng Hiền và Chung Tiểu Tuệ đến với nhau hoàn toàn là do sự sắp xếp của tổ chức, chứ không phải vì tình yêu.
Giản Hoài sinh ra là một sự ngoài ý muốn. Trước khi có anh, cả Giản Hưng Hiền và Chung Tiểu Tuệ đều không định sinh thêm con.
Một phần vì cả hai đã có con riêng, trong lòng vẫn còn thương nhớ người cũ, một phần vì khi đó họ đều đang ở vị trí cao, công việc vô cùng bận rộn.
Họ không có thời gian chăm sóc một đứa bé sơ sinh, lại càng không muốn vì chăm con nhỏ mà sao nhãng những đứa con lớn trong nhà.
Nhưng dù thế nào, Giản Hoài vẫn ra đời. Sau khi sinh anh, Giản Hưng Hiền và Chung Tiểu Tuệ lại cảm thấy áy náy với người cũ, nên họ vô thức thiên vị những đứa con riêng của mình.
Cha mẹ đều thiên vị anh chị của anh, còn Giản Hoài đứa trẻ vô tình được sinh ra, lại trở thành người bị lãng quên trong gia đình. Trước sinh nhật bảy tuổi, anh chưa từng được tổ chức sinh nhật lần nào.
Ngày hôm đó thực sự rất đặc biệt, khiến Giản Hoài tưởng rằng ba mẹ yêu thương anh nhất. Nhưng không ngờ rằng, chỉ một ngày sau khi trải qua sinh nhật hạnh phúc nhất cuộc đời, ba anh đã nói với anh một chuyện động trời: anh có vợ sắp cưới.
Giản Hưng Hiền bảo rằng ông đã định sẵn cho anh một mối hôn sự từ bé, và dặn anh sau này phải đối xử tốt với cô gái đó.
Khi ấy, Giản Hoài còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu "định hôn từ bé" là gì. Anh cứ ngây thơ nghĩ rằng, có hôn ước nghĩa là sẽ có thêm một cô em gái nhỏ để chơi cùng, thế là vui vẻ vô cùng.
Lúc đó, ánh mắt thương hại của anh chị anh khiến Giản Hoài không tài nào hiểu được. Anh háo hức mong chờ được gặp "em gái". Từ nhỏ lớn lên trong tay bảo mẫu, anh luôn mong có người chơi cùng mình.
Trên đường đến nhà họ Điền, anh tràn đầy mong đợi. Nhưng khi đến nơi, anh mới phát hiện ra, cô em gái mà anh nghĩ tới thực ra chỉ là một đứa trẻ sơ sinh.
Mẹ của bé còn khóc lóc phản đối hôn ước, khiến anh bắt đầu cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ cô bé khóc thương tâm đến thế, chứng tỏ chuyện này chẳng phải chuyện tốt lành gì rồi, đúng không?
Trong lòng đầy hoài nghi, Giản Hoài về nhà hỏi dò khắp nơi, cuối cùng mới hiểu ra ý nghĩa thật sự của "định hôn từ bé".
Khoảnh khắc đó, Giản Hoài vô cùng phẫn nộ. Anh chạy đi tìm Giản Hưng Hiền lý luận, cãi nhau ầm ĩ, nói rằng anh không cần hôn ước này.
Nhưng Giản Hưng Hiền chẳng thèm nghe hắn nói, chỉ mắng anh là kẻ tráo trở, không giữ chữ tín, rồi thẳng tay đánh anh một trận.
Giản Hoài bị đánh đến nỗi nằm bẹp trên giường nửa tháng. Sau khi khỏi, anh không còn chút mong đợi nào với vị "hôn thê" kia nữa.
Suốt mười mấy năm sau, anh cố tình phớt lờ, chờ đến ngày hôn ước được hủy bỏ. Nhưng không ngờ, ngay thời điểm mấu chốt này, ba anh lại nhúng tay vào, đổi cho hắn một cô vợ khác.
Giản Hoài đau đầu. Đau đầu kinh khủng.
Nhắc đến Điền Mật, Giản Hoài vẫn còn chút ấn tượng.
Anh nhớ, cô chính là đứa bé năm xưa bị mẹ ruột phản đối đính hôn với anh. Khi đó anh nghe nói cô bé ốm yếu, không sống được bao lâu, nên vô cùng đồng cảm với cô.
Sau này lớn lên, anh mới phát hiện Điền Mật từ khi sinh ra đã được yêu thương hết mực, vì vậy lại càng ghen tị với cô.
Không biết bao nhiêu lần, mỗi khi bị Giản Hưng Hiền đánh đập, anh đều mong mẹ ruột có thể đứng ra bảo vệ anh. Nhưng hầu hết thời gian, Chung Tiểu Tuệ đều không có mặt ở nhà.
TBC
Dù có mặt, khi thấy Giản Hưng Hiền dạy dỗ anh, bà cũng chỉ chạy đi bảo vệ anh chị anh, sợ họ bị đánh lây.
Trong mắt bà, Giản Hoài là con trai ruột của Giản Hưng Hiền, nên nếu ba anh đánh anh, nhất định là có lý do, chắc chắn không đánh oan. Con trai thì phải lớn lên như vậy, bà không cần lo lắng.
Không có mẹ bảo vệ, để tránh bị đánh, Giản Hoài chỉ có thể dốc sức nỗ lực, cố gắng hết mình để trở thành một đứa con hoàn hảo trong mắt Giản Hưng Hiền. Hắn đã làm được.
Dựa vào thực lực mà đi đến vị trí ngày hôm nay, Giản Hưng Hiền, vị thủ trưởng kia đã không còn quản được anh nữa. Nhưng Giản Hưng Hiền với tư cách là cha anh thì vẫn có thể.
Xoa xoa huyệt thái dương, Giản Hoài cảm thấy ba mình càng ngày càng quá đáng. Không thể nói lý với người già, anh bèn gọi điện cho Chung Tiểu Tuệ:
“Mẹ, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Lúc này Chung Tiểu Tuệ đang bận thu dọn đồ đạc, chỉ nói ngắn gọn:
“Ba con muốn con thực hiện hôn ước. Bên Điền gia, Điền Tâm không chịu gả, nhưng Điền Mật lại đồng ý, thế nên mọi chuyện cứ như vậy.”
Giản Hoài nghe mà lòng lạnh buốt.
“Thật sự không thể từ hôn sao?” Anh vẫn cố giãy giụa lần cuối. “Trên đảo điều kiện sống rất khắc nghiệt. Con nhớ Điền Mật thân thể yếu lắm, cô ấy—”
“Không thể.” Chung Tiểu Tuệ dứt khoát cắt ngang. “Trừ phi con không nhận Giản Hưng Hiền làm cha nữa. Nếu không, con nhất định phải cưới con gái nhà họ Điền. Đây là món nợ ân tình của ba con đối với Điền Lão Thật. Giờ Điền Mật chịu gả cho con, con bắt buộc phải cưới.”