Gả Cho Người Chồng Quân Nhân

Chương 47



Cánh cửa khép lại, ngăn cách ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Đào.

Bên ngoài cửa, Điền Tâm lập tức dùng mu bàn tay lau miệng, bày ra vẻ mặt ghét bỏ đến cực điểm.

“Kỹ thuật hôn này… thật tệ!”

Điền Tâm vừa nói đầu lưỡi đau, thật sự không phải giả vờ.

Thẩm Đào này chắc chắn là lần đầu tiên hôn người khác. Khi hắn chạm vào Điền Tâm, hoàn toàn không có kỹ thuật, tất cả đều là cảm xúc thuần túy.

Điền Tâm mấy lần bị răng hắn cắn phải, thực sự là muốn vui vẻ cũng không nổi.

Cũng may, mọi sự hy sinh đều đáng giá. Có nụ hôn định ước này, Thẩm Đào nhất định đã trở thành miếng mồi trong tay Điền Tâm.

Điền Mật vì sợ Thẩm Đào làm bậy, sẽ xúc phạm đến Điền Tâm, nên dù đóng cửa sau vẫn không rời đi xa.

Phòng của Điền gia này cách âm cũng không tốt lắm, lúc hành lang yên tĩnh, chuyện gì xảy ra trong nhà đều có thể bị nhà bên cạnh nghe rõ mồn một.

Hiện tại đang là giờ tan tầm cao điểm, hành lang người qua lại ồn ào, không khí náo nhiệt.

Nhưng tai Điền Mật rất thính, cô lại cách Điền Tâm và Thẩm Đào chỉ một bức tường, nên những gì hai người làm ở trước cửa gỗ, nàng đều nghe thấy hết.

Nghe lén một lúc, Điền Mật kinh ngạc mở to mắt, không ngờ chị của cô lại thích Thẩm Đào đến mức này?

Kết quả là, còn chưa kịp nghĩ xem vì sao Điền Tâm lại thích Thẩm Đào, thì Điền Tâm từ trong phòng đi ra, bằng hành động thực tế nói cho Điền Mật biết rằng chị ấy không hề thích Thẩm Đào. Lúc này, Điền Mật càng kinh ngạc hơn.

Chị của cô vì có được Thẩm Đào, lại dốc sức đến mức này sao? Rốt cuộc tỷ ấy muốn gì đây? Điền Mật hoàn toàn không hiểu nổi, cảm thấy vô cùng bối rối.

Nhưng Điền Tâm không cần Điền Mật phải hiểu. Dù sao thì việc bị Điền Mật nhìn thấy bộ mặt thật của mình, cô cũng không để tâm lắm.

Dù Điền Mật có ra ngoài nói gì đi nữa, thì với phản ứng của mình, Điền Tâm tin chắc rằng Thẩm Đào sẽ chỉ tin cô mà thôi.

“Vừa rồi mẹ có ở đây không?”

So với cô em gái không hiểu chuyện tình cảm, cũng không thích xen vào chuyện người khác, thì Điền Tâm càng lo lắng về Thu Hà hơn.

Nếu như Thu Hà vẫn cứ khăng khăng muốn tác hợp Điền Mật với Thẩm Đào, vậy thì Điền Tâm sẽ gặp rắc rối.

Điền Mật gật đầu xác nhận: “Có.”

Thu Hà là người từng trải, Điền Tâm có cao tay đến đâu cũng khó mà qua mặt được ánh mắt của bà.

Nhưng Điền Mật lại không chịu phối hợp, cô nhất quyết không cần Thẩm Đào, trong khi Thu Hà lại cố giúp cô tranh giành, chẳng khác nào việc thừa.

Không muốn nhìn Điền Mật phạm sai lầm, cũng không muốn nghe Điền Tâm tán tỉnh Thẩm Đào, càng không muốn chứng kiến Thẩm Đào thay lòng ngay tại chỗ, Thu Hà dứt khoát ra ngoài nấu cơm, mặc kệ bọn họ.

Chỗ thịt ba chỉ mà bà mang về cả ngày nay, không thể để phí hoài được. Thu Hà muốn ngay trong tối nay, phải làm ra món thịt kho tàu thơm ngon!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đồng thời, bà cũng muốn những kẻ chỉ chờ xem Điền gia chê cười phải mở to mắt mà nhìn, xem thử nhà bà ăn uống có bao nhiêu tươm tất!

"Có một số người chính mình không được như ý, liền không chịu nổi khi thấy người khác sống tốt.

Ha hả, hôm nay lão nương sẽ cho các ngươi nhìn xem, cho dù thế nào thì nhà chúng ta cũng sẽ ngày càng phát triển, ngày càng huy hoàng!"

Thu Hà nghẹn uất ức cả ngày, cuối cùng đến lúc làm cơm chiều, mới có cơ hội bùng nổ.

Bà đứng bên bếp lò, bóng gió mỉa mai, xả ra hết những uất ức mình phải chịu đựng suốt cả ngày.

Những người xung quanh dù muốn chế giễu bà vài câu, nhưng thấy Thu Hà lúc này cứ như uống nhầm thuốc, gặp ai cũng công kích, sức chiến đấu bùng nổ, bọn họ đành im lặng tránh xa.

Không ai muốn làm bia đỡ đạn, mà rõ ràng hôm nay Thu Hà đang nghẹn uất ức, muốn tìm người để trút giận, ai mà ngu ngốc lại tự đưa đầu ra chịu trận chứ.

Không tìm được ai để gây sự, Thu Hà có chút tiếc nuối. Nhưng dù sao mắng chửi một hồi cũng giúp bà xả giận, tinh thần lập tức tốt hơn nhiều.

Trước khi Thu Hà quay về, Thẩm Đào đã bị Điền Tâm đuổi đi. Ban đầu, hắn còn định ở lại để thể hiện lòng trung thành với Thu Hà.

TBC

Nhưng Điền Tâm biết rõ, lúc này người Thu Hà không muốn gặp nhất chính là hắn. Vì vậy, nàng lừa gạt một hồi, rốt cuộc cũng tống cổ hắn đi được.

Không nhìn thấy Thẩm Đào trong nhà, Thu Hà lập tức thở phào nhẹ nhõm. Giờ phút này, tâm trạng của bà thực sự rất phức tạp, không biết phải đối mặt với Thẩm Đào như thế nào.

Không còn người ngoài, có thể thoải mái nói chuyện trong nhà, Thu Hà mới bỏ đi vẻ mặt nghiêm nghị, trở nên uể oải.

"Tâm Tâm, con thực sự xác định là nó sao?" Thu Hà mệt mỏi day trán. “Nó dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy, con không sợ à?”

"Không sợ." Điền Tâm lười biếng đáp. “Nếu không thể tiếp tục thì ly hôn thôi. Chỉ cần cuộc hôn nhân này kéo dài được sáu, bảy năm, giúp con vượt qua thời gian bị đưa xuống nông thôn là được.”

"...Còn chưa kết hôn mà con đã nghĩ đến chuyện ly hôn rồi?" Thu Hà thực sự không biết phải nói gì với Điền Tâm nữa.

“Nếu đã muốn kết hôn, thì phải sống cho tốt. Đi một nhà rồi lại về một nhà, không phải chuyện hay ho gì.”

"Ha hả." Điền Tâm hoàn toàn xem thường cách nghĩ của Thu Hà.

“Thời cổ, người tái giá hay góa phụ còn có thể làm Hoàng hậu, làm nữ hoàng. Con chỉ ly hôn trong xã hội mới, có gì mà to tát?”

Điền Tâm không muốn giáo huấn Thu Hà, cũng chẳng muốn nghe Thu Hà thuyết giáo. Cuối cùng, cô vung tay chốt lại:

“Thôi nào, mẹ. Chuyện của con, lòng con hiểu rõ, mẹ không cần lo lắng. Nếu mẹ muốn bận tâm, thì hãy lo cho Tiểu Mật đi. Con bên này đã kiểm soát được rồi.”

"Con thì có gì mà kiểm soát!" Thu Hà tức giận.

“Con tưởng mình hiểu rõ lắm sao? Con lại còn dám trêu chọc Thẩm Đào? Con dám giở trò ở Cách Uỷ Hội? Mẹ thấy con đúng là to gan lớn mật, tùy hứng làm càn!”

Thu Hà và Điền Tâm còn đang tranh luận, thì bên cạnh, Điền Mật nghe ra được chút manh mối, liền bất ngờ chen vào.

“Cách Uỷ Hội? Chị, chị gặp rắc rối gì rồi?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com