Trong phòng bao, có người tưởng Lục Châu Ngang thấy câu hỏi quá ngu ngốc nên khinh thường không thèm trả lời.
Bèn cười nói:
“Câu này đơn giản quá rồi, Lục tổng lười trả lời là phải. Hôm nay Thương Thiều không đến, thì người anh ấy yêu chắc chắn không có mặt rồi.”
Mọi người nghe thế liền nhao nhao bàn tán, nhắc lại từng việc Lục Châu Ngang đã làm cho tôi suốt những năm qua.
Trà Đá Dịch Quán
Tôi thích hoa hồng, Lục Châu Ngang xây hẳn một vườn hồng riêng cho tôi.
Sinh nhật tôi, anh để tôi tự chọn trang sức quý giá vô vàn.
Trong các buổi tiệc, anh không ngại tuyên bố chủ quyền.
Khi nhận giải Doanh nhân trẻ khởi nghiệp, anh thề nguyện tình yêu với tôi.
Nhiều lắm. Đếm không xuể.
Có người mỉa mai nhìn về phía Trần Tử Nguyệt, giọng đầy châm chọc:
“Tử Nguyệt, năm xưa đúng là cô mù mắt thật. Nếu không bỏ đi, giờ có khi cô đã là Lục phu nhân rồi đó.”
“Phải đấy, năm đó dứt áo bỏ Lục tổng, giờ hối hận lắm nhỉ?”
Sắc mặt Trần Tử Nguyệt trắng bệch như tờ giấy, ngón tay nắm ly rượu trắng bệch, cả người run rẩy yếu ớt. Nhưng tôi lại chú ý thấy, quai hàm Lục Châu Ngang đang căng chặt, ngón tay cái vô thức xoa xoa — Đó là động tác anh luôn làm khi đang phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn.
Anh đang suy nghĩ nghiêm túc. Một lát sau, khi Trần Tử Nguyệt sắp sửa không chịu nổi ánh mắt chế nhạo của mọi người mà bỏ chạy, Lục Châu Ngang đột ngột uống một ngụm rượu lớn, rồi mở miệng:
“Có.” Cả phòng ngẩn ra. Có người nhắc: “Lục tổng, anh say rồi hả? Hôm nay vợ anh có đến đâu…”
Lục Châu Ngang lại đặt ly xuống, lặp lại một lần nữa: “Người tôi yêu đang ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời vừa thốt ra, cứ như tiếng búa nện xuống.
Tôi không có mặt. Nhưng Trần Tử Nguyệt thì có.
Vậy nên người Lục Châu Ngang yêu, không cần nói cũng rõ.
Cả phòng lặng ngắt. Trần Tử Nguyệt lại mừng rỡ như điên: “Châu Ngang, em biết mà, em biết anh vẫn còn yêu em. Em đã cược đúng khi quyết định trở về tìm anh!”
Cô ta nhìn bàn tay mình đang nắm lấy ống tay áo anh, ánh mắt lóe lên, nhưng Lục Châu Ngang lại không rút tay ra.
Giây sau, anh chỉ lười biếng quay đi chỗ khác. Hơi nghiêng đầu.
Rồi — Anh nhìn thấy tôi, người vẫn đứng ở cửa từ đầu.
Sắc mặt Lục Châu Ngang lập tức cứng đờ. Phía sau anh, Trần Tử Nguyệt mang theo ánh nhìn đắc ý, như đang nói:
Thấy chưa, dù tôi đã đi bao lâu, Lục Châu Ngang vẫn không thể quên được tôi. Trần Tử Nguyệt tôi mãi mãi là ngoại lệ của anh ấy.
“Chị Thiều, đừng giận nhé, vừa nãy Châu Ngang nói yêu em, chắc là do uống say thôi…” Một màn diễn vụng về, nhưng đủ khiến người ta ghê tởm.
Tôi hơi nhíu mày, nhìn về phía Trần Tử Nguyệt. Cô ta lại như muốn thị uy, định nắm lấy tay Lục Châu Ngang.
Nhưng giây sau — Lục Châu Ngang hất tay cô ta ra, bước thẳng về phía tôi:
“Thiều Thiều, trời lạnh thế này, sao em không ở nhà nghỉ ngơi mà lại tới đây? Em luôn nói ghét mấy chỗ ồn ào thế này mà.”
Giọng anh nhẹ nhàng, lời lẽ đầy quan tâm. Như thể tất cả những gì vừa xảy ra, chưa từng tồn tại.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nhạt, rồi né khỏi bàn tay anh đưa tới: