Khi tôi dẫm lên lớp tuyết, đứng trước cửa phòng VIP của quán bar, bước chân chợt khựng lại. Tôi không biết mình đến đây để làm gì.
Bắt gian sao? Hay là để chất vấn?
Nhưng dù là lý do nào, cũng đều là mất mặt, càng là tự rước lấy tủi nhục.
Lúc ấy, một nhân viên phục vụ đẩy cửa bước ra, thấy tôi thì nhẹ giọng hỏi:
“Chị ơi, chị bị lạc phòng ạ?” Tôi khẽ lắc đầu. Đợi anh ta đi rồi, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe nhỏ.
Không lớn, nhưng vừa đủ để tôi thấy rõ tình hình bên trong—
Ánh đèn mờ nhạt. Lục Châu Ngang tựa người lên sofa, hơi ngẩng đầu, những sợi tóc rũ trước trán rối tung, lại càng tôn lên vẻ chín chắn phóng khoáng của anh. Thu hút ánh nhìn.
Trần Tử Nguyệt ngồi không xa anh, ánh mắt không rời khỏi người anh.
Nhưng Lục Châu Ngang thì chẳng buồn liếc cô một cái.
Như thể thật sự chẳng đặt cô vào mắt.
Trần Tử Nguyệt lặng lẽ đỏ hoe mắt, trông vừa tủi thân vừa đáng thương. Khác hẳn dáng vẻ huênh hoang khi gửi tin nhắn cho tôi trước đó—
“Ngày 30 tháng 7 bốn năm trước, Lục Châu Ngang cầu hôn cô, nhưng có lẽ cô không biết, hôm đó tôi đã kết hôn với người khác.”
“Thương Thiều, cô nói xem, Lục Châu Ngang lấy cô là vì thật lòng thích, hay chỉ để chọc tức tôi? Hay đơn giản là… không muốn nợ cô một ân tình?”
Câu hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Cô ta tự tin rằng bất cứ lúc nào, Lục Châu Ngang cũng yêu cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù hiện giờ, ánh mắt anh nhìn cô ta lại lạnh nhạt đến vậy.
Những người xung quanh cũng để ý đến cảnh đó, có người hứng thú trêu chọc:
“Lục tổng, chơi thật lòng hay mạo hiểm nào?”
Trà Đá Dịch Quán
Lục Châu Ngang không gật đầu, cũng không lắc đầu. Giây sau, chai rượu quay đến trước mặt anh.
Anh liếc mắt nhìn qua, giọng nhạt nhẽo: “Thật lòng.”
Người kia cười cười, liếc Trần Tử Nguyệt một cái rồi quay sang anh, hỏi:
“Lục tổng, người anh yêu hôm nay có mặt ở đây không?”
Phòng bao lập tức im bặt. Dù sao thì, chuyện tình giữa Lục Châu Ngang và Trần Tử Nguyệt năm xưa, ai ai cũng biết.
Ngày đó, Lục Châu Ngang từng tốt với cô ta đến mức nào. Đến khi sa cơ, cô ta không chút do dự mà bỏ rơi anh. Nếu không phải tôi luôn bên cạnh không rời, hết lòng giúp đỡ, sao có thể có một Lục Châu Ngang nổi danh thương trường ngày hôm nay?
Ai mới là người quan trọng hơn, ai thật lòng với anh hơn,
người mù cũng nhìn ra.
Huống hồ mấy năm nay, tình yêu anh dành cho tôi, người ngoài ai mà chẳng biết?
Vậy mà— Lục Châu Ngang lại chậm mãi không trả lời.
Không khẳng định, cũng chẳng phủ nhận.
Tôi đứng ở cửa, dõi theo anh không rời mắt. Trái tim đập rộn trong lồng ngực, từng chút, từng chút một—nguội lạnh.