Đừng Hòng Giành Chồng Của Tôi

Chương 11



22

Ồ…

Thì ra cô chính là vị hôn thê "chạy theo người khác" kia.

Trước đây, dưới sự truy hỏi của tôi, Tần Dịch đã kể rõ mọi chuyện.

Người đó tên là Triệu Kim Liên — con gái của bạn thân mẹ Tần Dịch.

Khi hai gia đình thân thiết với nhau lúc anh còn nhỏ, từng đùa vui mà… định một mối hôn ước miệng giữa hai đứa trẻ.

Hồi nhỏ Tần Dịch đâu hiểu cái gì gọi là “hôn ước”, chỉ biết mẹ bảo phải quan tâm, chăm sóc con gái dì Triệu nhiều một chút.

Vậy là anh xem cô ta như em gái mà đối xử.

Lớn lên, khi hiểu ra chuyện, anh cảm thấy rất gượng gạo, cũng từng nghĩ sẽ bàn với người nhà để hủy bỏ cái hôn ước vô nghĩa ấy.

Không ngờ… chưa kịp nói thì Triệu Kim Liên đã “biến mất”.

Nghe nói nhà cô ta đã nhờ người dò hỏi khắp nơi, rồi cuối cùng phát hiện:

Cô ta đã bỏ trốn cùng một người đàn ông ngoại tỉnh quen khi đi học.

Tần Dịch khi ấy chỉ thấy hơi lo vì… dù sao cũng xem cô là em gái, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của cô ta.

Huống chi chẳng ai biết, lúc đó trong lòng anh còn thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tôi chớp chớp mắt, nhìn cô ta:

“Cô là Triệu Kim Liên đúng không?”

“Đúng.”

“Nhưng Tần Dịch nói, anh ấy đã cắt đứt liên lạc với cô từ lâu rồi, giữa hai người cũng chưa từng yêu đương gì cả.”

Sắc mặt Triệu Kim Liên thoáng chùng xuống, nhưng vẫn cố giữ vẻ mạnh mẽ:

“Cô thì hiểu gì về tình cảm giữa tôi và anh ấy? Tôi sẽ chờ anh ấy về.”

Tôi nhướng mày, chẳng thấy tức giận, thậm chí còn có chút hứng thú như đang xem trò vui:

“Vậy cô vào ngồi chờ đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi xoay người bước vào trong, không hề để ý rằng trong mắt Triệu Kim Liên khi ấy… lóe lên một tia ghen tị sâu hun hút.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

23

Sau khi vào nhà, Triệu Kim Liên đảo mắt nhìn quanh một lượt, vẻ mặt rất hài lòng, như thể đang thầm đánh giá “tổ ấm tương lai” của mình.

Cô ta kéo vali vào, ngồi nghỉ được một lúc, chẳng buồn khách sáo mà tự nhiên như ruồi, bắt đầu lao vào dọn dẹp.

Vừa làm vừa lẩm bẩm:

“Anh ấy từ nhỏ đã thích nghịch mấy thứ dụng cụ lộn xộn này… Quần áo cũng không chịu gấp cho tử tế…”

Câu từ thì thào, nhưng thái độ thì như thể đã là nữ chủ nhân của căn nhà này.

Tôi thản nhiên khóa cửa phòng ngủ — không gian riêng tư của mình — rồi nằm trên sofa, lặng lẽ nhìn cô ta bận rộn, thi thoảng chêm vào vài câu:

“Tần Dịch rất thích đứng ở cửa sổ sát đất để ngắm phong cảnh bên ngoài đấy.”

Triệu Kim Liên nghe xong lập tức lau sạch bóng cửa sổ.

“Cái bàn kia ấy à, ngày nào anh ấy cũng ngồi đó đọc sách.”

Không nói một lời, cô ta cúi người lau bàn sạch sẽ.

“Cái tủ đó lâu rồi chưa lau rồi đấy.”

Triệu Kim Liên cuối cùng ném mạnh giẻ lau xuống, quay phắt sang trừng mắt nhìn tôi:

“Cô không làm được việc gì, ăn không ngồi rồi, chỉ biết làm phiền Tần Dịch! Không hiểu nổi anh ấy thích cô điểm nào!”

Tôi che miệng cười, cố tình làm ra vẻ điệu đà:

“Ai mà biết được? Có khi anh ấy lại mê đúng cái kiểu… vô dụng như tôi đấy.”

Triệu Kim Liên tức đến suýt đập bàn nhảy dựng lên, chỉ tay vào tôi mắng như pháo nổ:

“Đồ đàn bà không biết liêm sỉ! Không biết xót đàn ông! Kiểu người như cô sớm muộn gì cũng bị đá!

Tôi chờ xem cô còn đắc ý được mấy ngày!”

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng là một gương mặt trẻ trung, nhưng từng cử chỉ, hành động, giọng điệu của cô ta lại khiến tôi có cảm giác như… đang đối mặt với một bà mẹ già đầy kiểm soát.

Một cảm giác kỳ quặc đến mức khó diễn tả, như có một sự lệch pha đến nghẹt thở giữa tuổi tác và khí chất.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com