Đưa Con Trai Sang Châu Phi

Chương 14



 

Mặt nó đầy vẻ miễn cưỡng, chuyện tốt lớn lao đến miệng nó cũng trở nên khó nghe.

Cười c.h.ế.t đi được, chỉ cần tôi ra đường gọi một tiếng, chắc chắn có 99 trong 100 người muốn kế thừa tập đoàn Hứa thị, người còn lại chắc đang ngơ ngác.

“Anh cho rằng vị trí người thừa kế tập đoàn Hứa thị rẻ tiền đến vậy sao? Anh muốn là được làm ư?”

“Nhưng mẹ chỉ có một đứa con trai là con, nếu giao công ty cho người ngoài, mẹ yên tâm được sao?”

“Anh yên tâm đi, sau khi tôi chết, tập đoàn Hứa thị sẽ được quyên tặng cho quốc gia, anh không cần lo lắng bị những đồng tiền bẩn thỉu của tôi làm cho ô uế.”

Nó còn định cầu xin, nhưng bị bảo vệ kéo đi.

Trên mạng, dư luận thay đổi chóng mặt.

Lúc trước còn mắng chửi gia đình kia, giờ lại bắt đầu đồng tình với Vu Hoan Hoan.

“Chỉ mình tôi thấy hai cô gái này đáng thương thôi sao?”

“Gia tộc Hứa thị giàu có, dù bị trộm vài món đồ trang sức cũng chẳng đáng kể, huống hồ đồ trang sức đó đã được lấy lại, thật sự không cần thiết làm to chuyện như vậy.”

“Hứa Tinh Tụng, cô ta tàn nhẫn độc ác, làm ra chuyện này cũng chẳng có gì lạ.”

“Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ mua sản phẩm của Hứa thị nữa, thương nhân vô lương tâm.”

Tôi biết có người đang thêm dầu vào lửa, nhưng tôi không hề nóng vội.

Tình cảnh hiện tại của Vu Hoan Hoan như đứng trên vực thẳm, trước mặt là hiểm nguy rình rập.

Với sự nhạy bén của dân mạng, những chuyện xấu của Vu Hoan Hoan sớm muộn gì cũng bị phanh phui.

Cuối cùng, mẹ con họ sẽ phải tự gánh chịu hậu quả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trời đã phạt họ rất nhanh.

Những việc Vu Hoan Hoan đã làm trước đây đều bị phơi bày.

Dưới vẻ ngoài thiên thần đó là tội ác tày trời.

Giẫm đạp lên nhiều người, lăng nhăng ở trường học, lừa đảo tiền bạc… Chỉ trong một đêm, cả mạng internet đều chuyển sang cảm thông cho tôi.

Chắc chắn Đường Tu Cẩn không tin điều này.

“Mẹ, tất cả đều là do Vu Hoan Hoan, con tiện nhân đó lừa con, con đã cắt đứt quan hệ với cô ta rồi, con vẫn là con của mẹ.”

Lần đầu tiên tôi phát hiện Đường Tu Cẩn có năng khiếu làm thám tử.

Tôi và Ngôn Yến ăn tối xong, vừa ra khỏi nhà hàng đã bị nó chặn lại.

“Đừng, anh đừng nhận người đàn bà vô tình này làm mẹ, nếu một ngày nào đó tôi không theo ý anh, chẳng phải anh sẽ lại trông chờ tôi c.h.ế.t sao?”

Bùm một tiếng, Đường Tu Cẩn quỳ xuống:

“Chỉ cần mẹ tha thứ cho con, mẹ bảo con làm gì cũng được, kể cả chấp nhận người đàn ông này.”

“Từ khi nào tôi tìm người yêu còn cần anh đồng ý? Dù anh có muốn hay không, anh ấy là cha của anh rồi.”

Ngôn Yến cười nói: “Con ngoan, gọi tiếng “cha” nghe xem nào, nếu tôi vui, tôi thể giúp anh nói vài lời hay.”

Đường Tu Cẩn cúi đầu, một lúc sau mới từ kẽ răng bật ra một tiếng: “Cha.”

“Ha ha ha, nó gọi thật đấy, xem ra nó cũng không mấy tình cảm với cha ruột của mình.”

“Ông lừa tôi!”

“Được rồi, tôi cho anh một cơ hội, tôi mới mua một mỏ quặng ở Châu Phi, nếu anh thực sự muốn quay lại, thì sang đó làm việc đi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com