Đưa Con Trai Sang Châu Phi

Chương 13



 

Chú Lâm liếc mắt nhìn qua, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Tiểu Tụng, phạm pháp không ổn đâu cháu!”

Tôi tức muốn hộc máu, bóp mạnh vào phần thịt mềm trên tay Ngôn Yến: “Chú Lâm, chú nghĩ đi đâu vậy?”

Ngôn Yến đau đến nhăn mặt nhưng vẫn cố làm ra vẻ đáng thương: “Chú, Tiểu Tụng bắt nạt cháu.”

Một tháng sau, chiến dịch quảng cáo Ngôn Yến cho thương hiệu trang sức Treasure gặt hái thành công vang dội, chỉ trong ba ngày đã bán sạch hàng.

Doanh số sản phẩm của công ty tăng trưởng mạnh mẽ trên diện rộng.

Tôi quả thật không nhìn nhầm người phát ngôn, cuối cùng thì thành công của dòng trang sức này đều nhờ anh ấy cả.

Chúng tôi không hề cố tình che giấu mối quan hệ yêu đương, tin tức này đã lan truyền khắp giới giải trí. Truyền thông cũng đã đào được chuyện tình cảm của chúng tôi.

Tôi còn chưa kịp bị cư dân mạng tấn công thì Weibo đã tê liệt vì một bài đăng của Ngôn Yến.

“Cô ấy là ánh sáng rực rỡ của tôi năm mười lăm tuổi, là giấc mơ lớn nhất đời tôi. Nhờ cô ấy, tâm hồn hoang vu của tôi mới nở hoa. Tôi chưa từng hối hận vì yêu cô ấy, chỉ tiếc nuối vì không gặp được cô ấy sớm hơn. May mà, bây giờ vẫn chưa muộn.”

Đọc xong bài đăng đó, tôi vừa cảm động vừa khó hiểu.

Tôi hoàn toàn không nhớ mình từng gặp anh ấy trước đây.

Tôi túm lấy cổ áo Ngôn Yến, nửa thật nửa đùa: “Mau nói, anh còn giấu em điều gì nữa? Anh có phải thầm thương trộm nhớ em từ lâu không?”

“Ừ, từ năm 15 tuổi đến giờ.”

“Ngôn Yến, em cho anh một cơ hội để rời xa em. Nếu anh không nói gì, em coi như anh đồng ý.”

Nói xong, tôi lập tức bịt miệng Ngôn Yến lại. Anh không phản ứng gì, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt đào hoa quyến rũ.

“Ở bên em, anh có thể phải gánh vác danh tiếng vị hôn phu cả đời, anh có chịu không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bây giờ anh đổi ý còn kịp không?”

“Không kịp nữa rồi.”

“Cả đời không có con cái, anh sẽ hối hận chứ?”

“So với con cái, anh yêu em hơn.”

“Nhưng anh đẹp trai như vậy, không muốn truyền lại gen của mình sao?”

“Em chưa thấy ba mẹ anh à, anh chỉ là trường hợp đột biến gen thôi.”

Truyền thông đào sâu quá khứ của tôi, có lẽ vì không tìm được gì trên người tôi, nên chuyển hướng sang vết nhơ duy nhất trong đời tôi: Đường Tống và con trai tôi.

Chuyện Đường Tống ngoại tình, lừa đảo sinh viên, lợi dụng chức vụ để ăn hối lộ… tất cả đều bị phanh phui. Trường học lập tức ra thông cáo sa thải Đường Tống.

Việc Vu Vi Vi mang thai đứa bé không phải của Đường Tống cũng bị tiết lộ, chính Vu Vi Vi cũng không rõ cha đứa bé là ai.

Đường Tống, người đàn ông trung niên, giờ đây chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi thành phố này.

Còn Đường Tu Cẩn, tuy chỉ bị phạt cấm túc mười ngày vì tội cố ý gây thương tích, nhưng với một kẻ si tình như nó, cú sốc lớn nhất là chứng kiến Vu Hoan Hoan bị kết án.

Vu Hoan Hoan bị kết tội trộm cắp, khi bị cảnh sát bắt giữ, chiếc vòng cổ vẫn còn đeo trên cổ cô ta. Cô ta bị kết án 6 năm tù vì tội trộm cắp.

Chưa hết, cô em họ của Vu Hoan Hoan ném vỡ vòng tay của tôi, không chỉ phải bồi thường mà còn phải ngồi tù.

Thật đáng thương!

Trời đất xui khiến, Đường Tu Cẩn lại tìm đến tôi.

Nó quỳ xuống van xin, tuy tôi rất muốn lái xe cán qua nó, nhưng tôi là công dân mẫu mực, chỉ có thể chờ bảo vệ đến lôi nó đi.

“Mẹ, con cầu xin mẹ, chỉ cần mẹ chịu tha cho Hoan Hoan, con sẽ trở về làm người thừa kế tập đoàn Hứa thị, sau này con sẽ không gặp Hoan Hoan nữa.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com