Từ ngày rời khỏi đồn cảnh sát, sự việc đó vẫn tiếp tục gây xôn xao.
Hết làn sóng này đến làn sóng khác dấy lên các chủ đề tranh cãi.
Rất nhiều người bất bình thay tôi, càng nhiều hơn nữa là các phóng viên tranh nhau liên hệ phỏng vấn, mong giành được tin tức độc quyền đầu tiên.
Nhưng tôi vẫn đang đợi.
Đợi Lưu Quế Phân tìm đến tôi.
Hôm đó, sau khi tôi gọi một tiếng “mẹ”, bà ta kinh ngạc, thử thăm dò gọi lại một tiếng:
“Chiêu Đệ?”
Chiêu Đệ là tên trước kia của tôi — Hứa Chiêu Đệ.
Ý nghĩa cái tên đã nói lên tất cả.
Vì tin lời mê tín của bà nội, cha mẹ ruột tôi cho rằng tôi đã cướp mất cơ hội đầu thai của con trai họ, nên họ vô cùng ghét bỏ tôi.
Cha ruột tôi nghiện rượu, mỗi lần say là lại đánh tôi và Lưu Quế Phân.
Chửi bà ta là “con gà mái đẻ không ra trứng tốt”, chửi tôi là “đồ con gái vô dụng chỉ biết làm khổ người ta”.
Vì vậy mà Lưu Quế Phân lại càng căm ghét tôi hơn.
Mỗi khi bị chồng bạo hành, bà ta lại trút giận lên đầu tôi, vừa bóp vừa mắng:
“Tại sao mày lại sinh ra làm gì chứ?”
Khi những đứa trẻ khác được chạy nhảy nô đùa khắp nơi, thì tôi phải đứng trên ghế rửa đồ, nấu cơm.
Dù cố gắng đến mức nào, tôi vẫn chẳng bao giờ nhận được một chút yêu thương nào từ cha mẹ.
Trong ký ức của tôi, chỉ toàn là đòn roi và trút giận.
Mãi đến vài năm sau, sau khi chạy chữa khắp nơi, mẹ ruột tôi mới mang thai lần hai.
Nhất Phiến Băng Tâm
Nhưng… lại là một đứa con gái.
Thế là cuộc sống của tôi biến thành một cô bé sáu tuổi phải bón cháo gạo loãng cho em gái mới vài tháng tuổi.
Rồi thành một đứa trẻ mười hai tuổi bị đánh đòn cùng em gái.
Lúc đó, giáo dục bắt đầu được phổ cập, điều khiến tôi vui nhất chính là được đến trường học.
Dù chỉ viết bằng những đầu bút chì nhặt được, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Thầy giáo tình nguyện giảng dạy từng nói với chúng tôi rằng: chỉ cần học chăm chỉ, là có thể rời khỏi ngọn núi này.
Nhưng tôi… thì không thể.
Ngày tốt nghiệp tiểu học, mẹ ruột hiếm hoi tỏ ra tử tế, kéo tôi đi mua một bộ quần áo mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ trước đến giờ, tôi toàn phải mặc lại đồ cũ của bà sửa nhỏ lại.
Lần đó là lần đầu tiên tôi được mặc đồ mới, thậm chí còn được ăn trọn một quả trứng luộc bọc trong cơm nếp.
Bà vừa kéo tay tôi vừa ngắm nghía từ trên xuống dưới:
“Chiêu Đệ lớn nhanh thật đấy, trông xinh gái ghê.”
Bà nói muốn dẫn tôi đi thăm họ hàng.
Ai ngờ lại dắt tôi tới nhà một gã đàn ông độc thân ở huyện bên, rồi bỏ tôi lại đó.
Tôi vẫn còn nhớ rõ cảnh mình vừa khóc vừa cầu xin bà đừng bỏ rơi mình.
Nhưng bà ta chỉ cười, nhận lấy tiền từ tay gã đàn ông rồi chỉ vào tôi mà nói:
“Con bé này từ nhỏ được nuôi kỹ nên nhìn mới nhỏ vậy thôi, thật ra nó mười sáu tuổi rồi đấy.”
Năm đó, cuộc đời tôi… bị bán với giá 600 tệ.
04
Tôi từ chối tất cả những lời mời phỏng vấn từ các kênh truyền thông.
Chỉ để lại một câu: tôi muốn sống yên ổn.
Thật ra là bởi vì, có vài chuyện nếu do tôi nói ra thì sẽ bớt phần kịch tính.
Để Lưu Quế Phân tự mình “chơi tới chết” mới tạo được sức công phá mạnh hơn.
Sau khi tìm thấy t.h.i t.h.ể đứa bé, Lưu Quế Phân lập tức đặt xác con mình trước cổng Sở Xây dựng, lớn tiếng mắng chửi đơn vị không lắp đặt rào chắn an toàn dọc theo bờ sông.
“Cái lan can đó thiết kế chẳng hợp lý gì cả! Trẻ con chui qua là lọt ngay!”
“Mạng của người dân nghèo như tụi tôi thì không phải là mạng người à? Trả con tôi lại đây!”
Trong đoạn video, Lưu Quế Phân và Hứa Lão Tứ mỗi người một bên nằm sấp bên xác đứa bé, khóc lóc om sòm, còn gào lên đòi nhảy lầu từ sảnh làm việc của dân thành phố.
Giữa mùa hè nóng nực, chẳng mấy chốc t.h.i t.h.ể bắt đầu bốc mùi.
Bị làm phiền rối rắm quá lâu, mấy lãnh đạo đành phải tự móc tiền túi ra góp lại, đưa cho bọn họ để họ rời đi.
Mãi đến khi đứa trẻ cuối cùng cũng được chôn cất, tôi mang theo một bó cúc trắng đến dự tang lễ.
Hứa Tráng được chôn tại phần mộ tổ tiên nhà họ Hứa, lễ tang được tổ chức rất linh đình, người đưa tiễn đông nghịt cả đường.
Từ sớm, tôi đã nói với phóng viên rằng trong lòng mình vẫn luôn day dứt vì không thể cứu được đứa bé.
Khi tôi quay trở lại thôn Hứa Gia, nơi từng rất quen thuộc, cảm giác cứ như đã cách cả một đời người.
Vừa mới đến đã bị vài phóng viên vây lấy.
Nhưng so với đám truyền thông, người trông thấy tôi đầu tiên lại là Lưu Quế Phân.
Bà ta chỉ tay vào tôi rồi nói gì đó với Hứa Lão Tứ.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Lão Tứ cầm gậy xông thẳng về phía tôi.