Hai đứa trẻ rơi xuống nước, nhưng tôi chỉ cứu được một đứa.
Người mẹ của đứa trẻ không được cứu lao tới, tát tôi một cái rồi gào lên hỏi tại sao tôi không cứu con bà ta.
Tôi mỉm cười, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe vì khóc của bà ta:
"Thật đáng tiếc, trước khi bị dòng nước cuốn đi, con trai bà vẫn còn gọi 'mẹ' đấy!"
01
Khi đang chạy bộ dọc theo con sông hộ thành, tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ.
Tôi chạy tới mới phát hiện một đứa trẻ bị trượt chân rơi xuống nước, người mẹ đứng bên bờ tay chân luống cuống, chỉ biết gào khóc trong tuyệt vọng.
Xa xa trên mặt sông, hai bóng dáng nhỏ đang vùng vẫy trong dòng nước, người phụ nữ túm lấy tôi, gào khóc đến xé lòng:
"Con tôi! Làm ơn cứu con tôi!"
Nước chảy xiết, bọn trẻ bị cuốn trôi ngày càng xa.
Khi tôi bơi tới gần đứa bé ở gần bờ hơn, cậu nhóc tầm sáu, bảy tuổi lập tức ôm lấy đầu tôi mà trèo lên, suýt nữa khiến tôi chìm nghỉm.
Tôi vất vả lắm mới gỡ cậu bé xuống được, đành phải túm lấy nách cậu rồi bơi ngược vào bờ.
Khi quay lại được bờ, tôi đã mệt rã rời, sức lực cạn kiệt.
Cậu bé được cứu òa khóc chạy về phía người mẹ đang hớt hải chạy tới.
Mẹ của đứa trẻ được cứu không ngừng kéo con trai quỳ xuống đất cảm ơn rối rít.
Lúc này, tôi mới nhận ra ven bờ đã có một đám đông tụ tập, liên tục rút điện thoại ra quay chụp tôi.
Mà đứa trẻ còn lại – đứa đang chới với giữa dòng nước – đã bị cuốn chìm hẳn.
‘Chát!’
Nhất Phiến Băng Tâm
Người phụ nữ lúc trước cầu xin tôi cứu con bà ta lao đến tát tôi một cái, túm lấy cổ áo tôi mà gào lên:
“Con trai tôi đâu rồi? Tại sao cô không cứu con tôi?”
“Tôi... tôi kiệt sức rồi.”
Mắt đỏ ngầu, bà ta đẩy tôi về phía dòng nước:
“Tôi mặc kệ! Cô phải xuống cứu con tôi ngay lập tức!”
Người xem xung quanh bắt đầu lên tiếng:
“Cô gái này đã tốt bụng cứu người, sao chị lại ép buộc cô ấy như thế? Đây là cưỡng ép đạo đức rồi còn gì nữa!”
Một người mẹ khác đỡ lấy tôi – lúc này đã hoàn toàn kiệt sức:
“Chị à, cô ấy chẳng còn chút sức nào đâu, giờ mà đẩy xuống nước thì chẳng khác nào g.i.ế.c người!”
Nhưng người đàn bà ấy điên cuồng kéo tóc tôi không buông:
“Cô phải đền mạng con trai tôi! Tại sao lại cứu đứa khác mà không phải con tôi?”
“Chính vì cô không cứu nó nên nó mới chết!”
Trong lúc giằng co, tôi nhìn thấy có người đang tức giận nói với máy quay: “Thời nay làm việc tốt chẳng được báo đáp.”
Nhân lúc không ai để ý, tôi khẽ nghiêng người, ghé sát tai người phụ nữ kia, mỉm cười thì thầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thật tiếc… lúc bị nước cuốn đi, con trai chị vẫn còn gọi ‘mẹ’ đấy.”
Quả nhiên, bà ta phát điên, lao vào định đánh tôi, nhưng bị những người xung quanh kéo lại.
Trước ánh mắt của đám đông và những chiếc máy quay, tôi cong người xuống, lấy tay che mặt, òa lên khóc nức nở:
“Xin lỗi… tôi thực sự đã cố hết sức rồi… giá như tôi còn chút sức lực… thì đứa trẻ kia cũng đã không…”
Trong vòng tay an ủi của mọi người, chẳng ai hay biết – sau lớp tay che mặt ấy – tôi đang cười.
02
Cảnh sát đến rất nhanh.
Sau khi tìm hiểu rõ tình hình, họ đưa tất cả chúng tôi về đồn, vừa ghi chép vừa kiên nhẫn khuyên nhủ Lưu Quế Phân.
Lúc bà ta liên tục nguyền rủa, mắng nhiếc tôi, tôi chỉ cúi gằm đầu, không nói một lời.
Một cảnh sát mới đến là người nóng tính, nghe Lưu Quế Phân tuôn ra toàn lời lẽ tục tĩu khiến anh ta tức đến mức phải uống nước liên tục, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà quát lên:
“Người ta liều mạng xuống nước cứu người, đó là lòng tốt chứ không phải nghĩa vụ!”
“Chúng tôi hiểu nỗi đau mất con của chị, nhưng chị không thể vì thế mà lạnh lùng đối xử với người làm việc tốt như vậy được!”
Lưu Quế Phân nhổ nước bọt xuống đất mấy cái, giọng đầy căm hận:
“Tại cô ta hại c.h.ế.t con trai tôi! Nếu không phải cô ta nhào xuống nước thì chắc chắn người khác đã đi cứu thằng Tráng rồi!”
“Tại sao trong hai đứa con lại không cứu con tôi? Nhất định là thấy tôi ăn mặc nghèo nàn, sợ không kiếm được tiền đền ơn!”
“Đồ đàn bà độc ác, đáng lẽ lúc nãy nên c.h.ế.t đuối chung với thằng nghiệt chủng kia luôn cho rồi!”
Một nhân chứng đi cùng lúc đó đang cầm điện thoại quay lại bộ dạng độc ác của Lưu Quế Phân.
Bà ta càng chửi rủa cay nghiệt, tôi càng thấy khoái trá.
Sau khi hoàn tất ghi chép lời khai, cảnh sát còn đặc biệt mời bác sĩ tâm lý đến tư vấn cho tôi, dặn dò đừng suy nghĩ quá nhiều.
Lưu Quế Phân thì bị giữ lại để giáo dục một trận.
Tôi đứng dưới gốc cây ngoài đồn cảnh sát, nhìn đoạn video tôi cứu người nhưng lại bị đánh đang leo lên top tìm kiếm trên các nền tảng video ngắn.
Dưới những lời bình luận sống động từ các tài khoản tin tức, phần bình luận gần như đều đang chỉ trích Lưu Quế Phân.
【Con trai mình sao không tự xuống mà cứu?】
【Cô gái đó đáng lẽ nên đánh trả lại, sao phải chịu đựng chứ!】
Tôi cứ lướt xem video suốt cả buổi chiều, cuối cùng cũng đợi được lúc Lưu Quế Phân bước ra.
Bà ta trông như già đi cả chục tuổi, bước đi loạng choạng, sắc mặt thì tái nhợt khó coi.
Cũng đúng thôi, đứa con trai mà bà ta dốc sức sinh ra cứ thế mà mất, ai mà chẳng đau đớn đến tuyệt vọng.
Khi bà ta ngẩng đầu thấy tôi, lập tức giận dữ lao tới, giơ tay lên định tát tôi lần nữa, nhưng lần này tôi dễ dàng chặn lại.
Ở đây giờ đã không còn người vây quanh, tôi chẳng việc gì phải diễn kịch nữa.
“Tại sao tôi không cứu con bà à, bà không biết sao?”
Dưới ánh mắt phẫn nộ của bà ta, tôi mỉm cười, dùng giọng quê hương nhẹ nhàng gọi một tiếng: