Có lẽ thể lực bị tiêu hao quá nhiều khi lên cao nguyên, vậy nên đường về huyện Bì Sơn càng thêm lâu và dài.
Lúc này Túc Chinh ngồi bên đang nhìn phía trước, giúp Yến Thanh Đường để ý tình trạng đường xá.
Dưới sự kiên trì của Yến Thanh Đường, cô đã lái xe hơn bốn tiếng, đi được hơn một nửa đường. Trước kia cô chưa từng lái xe lâu như vậy, sau bảy giờ tối, cô dẫn thấm mệt, bụng dưới còn cảm thấy hơi quặn đau và ê ẩm.
Mặt trời đang lặn dần sau các dãy núi bên ngoài cửa xe, cũng biểu thị trời sắp sửa tối rồi.
Túc Chinh quay đầu nhìn ra hàng ghế sau, chú lão Lý đang nằm trên ghế lúc tỉnh lúc ngủ, dường như lại bị phản ứng cao nguyên.
Vậy là anh hạ giọng bàn bạc với Yến Thanh Đường: “Dừng lại ở đằng trước, đến anh lái.”
Anh biết Yến Thanh Đường sẽ không dễ dàng đồng ý, mới bổ sung thêm: “Thấy em cau mày rồi, không thoải mái thì đừng cố chấp nữa.”
“Bụng chỉ…đau chút thôi.” Yến Thanh Đường khẽ than thở, nhưng vẫn đỗ xe vào lề.
Hai người nhanh chóng thay đổi vị trí, trong lúc đổi không hề phát sinh tiếng động gì, cũng không đánh thức chú lão Lý đang ngủ ở phía sau.
Yến Thanh Đường duỗi tay, cũng không thèm nhìn ra bên ngoài, cầm chai nước đường mà trước đó Túc Chinh đã uống qua uống tiếp, rồi lại xoa xoa bụng, bỗng nhiên hoảng sợ: “Không phải là em đến kỳ kinh nguyệt đấy chứ?”
Cái gọi là nhanh hơn, thật ra cũng không nhanh hơn được là bao. Lái xe trên đường núi quanh co, an toàn vẫn là trên hết.
Hơn nữa cũng đã đi được hơn nửa đường, Yến Thanh Đường cũng không có cơ hội để kiểm tra xem đúng hay không. tâm trạng cô cứ lơ lửng, buồn rầu nói: “Cảm giác là thế thật… xin ông trời đến chậm một hai ngày, thật sự là lùi đúng một hai ngày. Còn đính kèm hàng say độ cao, muốn em sống thế nào đây cứ?”
Vào thời điểm này, cô với nguyên tắc lâm thời ôm chân Phật, niệm câu ‘Bồ Tát phù hộ’.
“Em không tin tôn giáo nào hết.” Yến Thanh Đường trả lời cực nhanh, rồi lại trầm tư nói, “Nhưng em lại tin rằng trên đời này có sức mạnh siêu nhiên.”
Túc Chinh hiểu ý của cô, thật sự anh cũng rất đau lòng khi gần đến thời gian hành kinh mà cô còn bị phản ứng cao nguyên chỉ vì mình.
Nhưng anh không thể làm gì khác được, chỉ có thể lái xe tốt hơn, cố gắng hết sức để xe chạy vững vàng, không để Yến Thanh Đường bị xe rung lắc đến khó chịu.
Song Yến Thanh Đường lại giỏi chuyển hướng sự chú ý của mình nhanh hơn anh tưởng, thi thoảng lại nhìn ra bên ngoài cửa xe, thấy những ngón núi cao kéo dài vô tận, bỗng nói: “Em nhớ có người nói rằng chủ thần của núi Côn Lôn là Tây Vương Mẫu. Có người lại nói là của Lục Ngô, nhưng chuyện này còn thú vị hơn vì nó có liên quan đến em, vì truyền thuyết kể rằng ông có thể quản lý tất cả các hoạt động sinh trưởng của tất cả các loài động thực vật trên núi.”
(*) Lục Ngô, còn được gọi là “Kiên Ngô”, là sơn thần trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại về núi Côn Lôn.
Suy nghĩ của cô đúng thật là hoang đường không giới hạn, Túc Chinh cười cười, cô lại hỏi tiếp: “Túc Chinh, anh nghĩ rằng núi Côn Lôn có thần núi không?”
“Anh không quá rành về thần thoại, nhưng nếu thật sự phải gọi một cái gì đó là thần núi.” Túc Chinh nhìn tuyết trắng đang phủ khắp núi Côn Lôn, âm thanh của anh trôi về nơi xa xăm, “Thần núi của núi Côn Lôn, chính là những quân nhân đã hy sinh ấy.”
Dưới góc nhìn của Túc Chinh, thần hay tiên đều có vẻ rất huyền ảo lúc có lúc không.
Yến Thanh Đường và Túc Chinh đi bộ từ khách sạn của chú lão Lý qua khách sạn của họ nằm ở bên cạnh, trên đường đi cả hai đã hẹn với nhau ngày mai sẽ tiễn chú lão Lý đến nhà ga.
Sau khi về phòng, Yến Thanh Đường từ phòng vệ sinh ra, quả nhiên là đến kỳ kinh nguyệt. Cô tắm rửa xong thay sang một bộ đồ lót và đồ ngủ sạch sẽ, nằm lên giường, lắng nghe tiếng Túc Chinh đang lẳng lặng giặt đồ cho cô, cô càng cảm thấy, sau khi đã chính thức xác nhận mối quan hệ yêu đường rồi, việc cô và Túc Chinh thuê hai phòng lớn này là có hơi dư thừa.
Thấy Túc Chinh đã giặt đồ xong và đang rửa tay, cô quyết định chủ động nói ra, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến Túc Chinh: “Chừng nào thì anh về phòng ngủ vậy? Nếu không về nữa thì thuê hai phòng thế này khá là lãng phí.”
“Ừm, đúng vậy.” Túc Chinh lên tiếng.
Yến Thanh Đường đợi nửa ngày, lại không nghe thấy câu sau của Túc Chinh, còn đang nghi hoặc thì đã thấy anh đang đi về phía cửa.
Nghĩ rằng Túc Chinh thẳng như cái cây, Yến Thanh Đường giận dữ: “Túc Chinh, anh…”
Túc Chinh xoay người, trong tay cầm một cái ly thủy tinh, hóa ra là anh đến cái bàn cạnh cửa tìm ly.
“Không phải em khó chịu sao? Anh muốn pha cho em ly trà lài.” Anh giơ ly lên.
Sợ cô thích sạch, anh lại bổ sung: “Dùng ấm nước đun sôi của em, sau khi đun nước nóng, anh sẽ chần ly này để khử độc.”
Hóa ra không phải anh muốn đi. Yến Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống giường: “Cảm ơn anh nhé, nhưng mà thôi bỏ đi, cứ dùng ly giữ nhiệt là được rồi, lần trước dùng xong để đâu em quên khuấy đi mất, có thể là trong túi, hoặc cũng có thể là ở đâu đó, anh thử lục tìm trong vali em xem sao?”
Cô nói xong còn khẽ vung hai ngón tay, lắc lắc với anh: “Em mua trà ở hai tiệm lận, anh cũng tìm thử xem?”
Túc Chinh cảm thấy vali của cô như một cái túi thần kỳ, ngoài quần áo dày cộp ra, còn có cả ly giữ nhiệt, và cả trà lài mà cô mua được ở chợ phiên nữa.
Vậy là anh đun sôi nước, pha trà cho Yến Thanh Đường, bên trong còn bỏ thêm không ít, nào là táo khô, cẩu kỷ, táo đỏ, hoa hồng các loại.
Yến Thanh Đường mở khóa màn hình ra, đưa mắt nhìn thoáng qua liền ngồi bật dậy, lầm bầm: “Mẹ em cũng nhớ rõ ngày của em.”
Phó Tầm Thanh gửi tin nhắn hỏi han về sức khỏe của cô, bà không biết hiên tại con gái bà đang ở nơi nào, cũng không muốn tìm hiểu, bà chỉ lo lắng con bà đến kỳ sẽ thấy không thoải mái.
Trái tim Yến Thanh Đường ấm lên, tránh đi những vấn đề khó chịu liên quan đến ba mình, hai mẹ con tán gẫu với nhau về chuyện ở nhà.
Yến Thanh Đường sửng sốt, bấy giờ mới chợt nhớ ra lúc còn ở sân bay Ili, ngoài bận thân Thẩm Lê ra, cô quả thật còn gửi bưu thiếp cho người nhà nữa.
Đã qua lâu như vậy, cô cũng mém quên mất, không biết mẹ cô đã nhận được nó từ khi nào, còn giữ gìn rất cẩn thận, dường như chỉ chờ đến khi liên lạc được với cô là sẽ chia sẻ cho cô xem ngay.
“Hóa ra là có thể đến được thật, chữ viết cũng không bị nhòe đi, Thẩm Lê còn chưa nhận được nữa.” Yến Thanh Đường nói.
Nói về bưu thiếp mà Yến Thanh Đường đã gửi, nhất là bưu thiếp gửi về nhà, bên trên cũng không được bao nhiêu chữ.
Nhưng Yến Thanh Đường vẫn nghe ra được sự buồn bã của mẹ khi nói ra những lời này, vì bà sợ rằng cô phòng bị Yến Nhã Quân theo dõi, mà sẽ không gửi về nhà nữa ư?
Cách biểu bày này, đúng là có một không hai mà.
Rõ ràng khi còn ở Ghulja, Yến Thanh Đường vẫn còn chưa biết được việc Yến Nhã Quân cho người theo dõi họ.
Tối hôm đó, Yến Nhã Quân nằm bên cạnh Phó Tầm Thanh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giành lấy điện thoại của vợ chỉ trích Yến Thanh Đường: “Con đang phân biệt đối xử đấy con có biết không? Yến Thanh Đường.”
Tuy rằng là viết qua chữ, nhưng phong cách trước sau như chọi vào nhau, Yến Thanh Đường lập tức nhận ra đầu bên kia đã đổi người, cô không thèm vạch trần mà lại xéo sắc nói tiếp: “Lần đầu tiên gửi đi con đã không cẩn thận viết xót. Viết ‘mẹ’ thuận tay hơn là ‘ba mẹ’, sau này con vẫn sẽ tiếp tục viết như vậy. Hơn nữa, đây hoàn toàn không phải là phân biệt đối xử, có người nào có hiếm lạ quan tâm gì đến việc này đâu.”
Việc gửi bưu thiếp này, xưa nay Yến Nhã Quân không coi trọng gì cho lắm. Chẳng là bây giờ cô lại cố ý muốn chiến tranh lạnh với mình, thái độ lại còn ương ngạnh, làm cho ông cảm thấy uy nghiêm bị xúc phạm, tâm lý mất cân bằng, mượn đề tài này để nói về chuyện của mình.
Song Yến Thanh Đường lại thấy nực cười hơn nữa là Yến Nhã Quân đang chỉ trích cô, thông qua wechat của mẹ cô.
Sau khi thấy tin nhắn trả lời là giọng điệu của mẹ, Yến Thanh Đường đã bày tỏ mình không vui vì điều này.
Yến Nhã Quân nhìn thoáng qua vợ mình, cười lạnh: “Trí nhớ của con gái em tốt thật, chặn tài khoản của anh, rồi lại chê anh sao không nói chuyện với nó bằng tài khoản của mình cơ đấy.”
Tính tình Phó Tầm Thanh rất nhu hòa, nghe ra sự tức tối trong lòng ông, chỉ dịu dàng nói một câu: “Cũng là con gái anh.”
Yến Nhã Quân nghe vậy thì nhắm mắt, một lát sau mới nói: “Em cứ chiều nó vào, không thèm quản lý gì nó, cũng không hỏi han, không sợ nó thật sự sẽ mang cái tên Túc Chinh gì đó về nhà sao.”
Phó Tầm Thanh nghe đến đây, trong lòng bà bỗng dấy lên sự mệt mỏi, nhưng bà đã quen với cảm giác vô lực này: “ Em có thể quản lý cái gì…”
Yến Nhã Quân không để ý đến những lời này, đang tiếp tục suy đoán xem Yến Thanh Đường có phải thật sự đang phát triển quan hệ với Túc Chinh hay không, lầm bầm một hồi, mới nhận ra vợ mình đang nhìn mình chằm chằm.
“Sao vậy?” Yến Nhã Quân hỏi.
Phó Tầm Thanh thở dài, giọng nói mềm mại bộc lộ suy tư: “Nhã Quân, sao lần nào cũng vất vả lắm mới liên lạc được với bé Đường, mà trong đầu anh chỉ có suy nghĩ phê phán con bé, cứ như là…”
Bà nhìn chồng, chậm rãi nói ra câu kế tiếp: “Cứ như là anh căn bản không thương nó vậy.”
Câu nói này, dường như đã là câu nói nặng nề nhất kể từ khi bà sinh ra đến nay.
Thật chất nó vẫn nhẹ nhàng lắm, nhưng lại khiến Yến Nhã Quân không thoải mái: “Anh chỉ có duy nhất một mình nó, anh có thể không yêu nó ư?”