Yến Thanh Đường dìu chú lão Lý đến trước mộ, khi chú lão Lý nhìn thấy tên trên bia mộ thì không kiềm được cơn kích động mà ngồi chồm hổm trên mặt đất, tiến lên ôm lấy một góc bia mộ.
Những bia mộ của nghĩa trang liệt sĩ Kangxi War có cấu trúc hình chữ nhật nằm ngang, bên trên có khắc những ngôi sao đỏ. Phía trước là tấm bia màu xám, bên trên khắc tên liệt sĩ, quê quán, đơn vị công tác khi còn sống và ngày tháng năm mất.
Yến Thanh Đường nhìn lướt qua, khi con trai chú lão Lý hy sinh, chỉ vừa mới hai mươi bảy tuổi.
Cô lại nhớ đến Lương Trung mà Túc Chinh thường hay nhắc, quay lại muốn nói chuyện với Túc Chinh, mới phát hiện Túc Chinh chẳng hề đi theo bên mình, cô sửng sốt rồi lập tức quay người nhìn về phía sau!
Túc Chinh vẫn giữ nguyên tư thế chống hai tay lên đầu gối từ mười mấy phút trước, trên trán có mồ hôi đang chảy xuống, chỉ còn lại cảm giác tĩnh mịch chung quanh, hai tai như bị bịt kín.
Thế nhưng không lâu sau đó, một âm thanh vội vã dội lên cắt ngang sự tĩnh mịch ấy, chạy thẳng vào trong tai anh: “Túc Chinh!”
Có người đang gọi tên anh, Túc Chinh loáng thoáng tỉnh táo lại, mơ hồ nhận ra ấy là Yến Thanh Đường.
Họ cách nhau không quá xa, đến khi Túc Chinh ngẩng đầu nhìn lên đã bắt gặp Yến Thanh Đường đang chạy về phía anh.
Túc Chinh cố gắng đứng cho thẳng thớm người, tình trạng của anh đã tốt hơn rất nhiều, cuống quýt đi lên trước mấy bước, giang hai tay về phía cô, sau khi đón được cô mới nhíu mày khẽ nói: “Đang trên cao nguyên, sao lại chạy thế này?”
“Vậy còn anh?” Yến Thanh Đường mang theo cơn tức giận, hỏi vặn lại, “Anh gạt em.”
“Anh…” Túc Chinh nhất thời đuối lý.
Anh còn muốn tiếp tục giải thích đã nhìn thấy Yến Thanh Đường đang khóc, chóp mũi cô đỏ lên, tiếng nức nở thậm chí gió còn chẳng thể che lấp được: “Chẳng phải đã nói nếu không thoải mái sẽ nói cho em biết sao…”
Khi chạy về phía Túc Chinh, cô đã sợ rằng thân thể đang lay lắt của anh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Túc Chinh bỗng giật nảy mình vì cô đột nhiên khóc nức nở, hai tay ôm mặt cô nâng lên, nhẹ nhàng vươn tay lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng dỗ dành, “Được rồi mà, không phải anh đã không sao rồi à?”
Mặc dù rào cản tâm lý cần được vượt qua từng cửa ải một, nhưng con người vốn có năng lực thích nghi cực kỳ cao. Trong nhiều năm ròng điều trị PTSD, anh đã dần học được cách làm thế nào để sống chung với xúc cảm.
Đối với Túc Chinh mà nói, anh biết rằng để đứng bên cạnh Yến Thanh Đường, thì anh sẽ không cho phép bản thân dễ dàng gục ngã.
Chú lão Lý cách đó không xa đã cao giọng hỏi tình hình của Túc Chinh, Yến Thanh Đường sợ sẽ làm cho người cao tuổi lo lắng, đành thu lại tâm tư muốn tính sổ với Túc Chinh, giữ cánh tay anh: “Chúng ta đi trước đã, lần tới mà anh còn dám như thế, em…”
“Em sẽ làm gì?” Túc Chinh để cô dắt mình đi lên phía trước.
Yến Thanh Đường cắn cắn môi, ra chiều hùng hổ: “Em sẽ không để ý đến anh nữa.”
Cô uy hiếp mà lại dịu dàng đến thế, nhưng anh vẫn xin khoan dung: “Không dám nữa, sẽ không có lần sau.”
Họ sánh vai đi về lại nơi mà chú lão Lý đang đứng, chú lão Lý có một sự nhiệt tình luôn nhìn thấy được từ các thế hệ cha chú đi trước, nhận ra được Yến Thanh Đường đang tức giận, mới hỏi: “Sao vậy? Cặp đôi cãi nhau sao?”
“Không ạ không ạ.” Túc Chinh giành lên tiếng trước, “Bạn gái cháu lo lắng cho cháu thôi.”
Kiểu xưng hô này gọi cũng thuận miệng ra trò, làm cho Yến Thanh Đường tiêu bớt nửa cơn giận rồi.
Thấy cả hai không có cãi vã, chú lão Lý cũng yên tâm, lẳng lặng lấy hoa quả cùng rượu và thuốc từ trong túi ra. Yến Thanh Đường đi lên giúp một tay, lấy hoa cúc trắng và hoa cúc vàng vừa mua được ra. Nhưng không biết tại sao, vài giọt nước bắn lên quần áo cô.
Chú lão Lý lấy hoa từ trong tay cô đi, liên tục nói với cô mấy từ ‘xin lỗi’, trên mặt đầy lúng túng.
Hóa ra chú lão Lý sợ rằng hoa cúc không có nước lâu quá sẽ héo đi, vậy nên đã lặng lẽ dùng con dao nhỏ trên móc chìa khóa cắt bình nước ra để cắm hoa vào. Suốt đường đi chú không uống nước, để nguyên bó hoa cúc vào trong chai nước khoáng ấy, rồi chú cẩn thận ôm nó vào trong ngực.
Yến Thanh Đường nhìn thấy, nhất thời lòng cô ngổn ngang cảm xúc.
Ba người đều im lặng đứng trước bia mộ. Túc Chinh và Yến Thanh Đường giúp chú lão Lý dọn xong hoa quả và rượu thuốc, chú lão Lý tự tay đặt bó hoa cúc đang nở rộ bên cạnh ngôi sao đỏ.
“Thằng Nhân, ba đến thăm con đây. Thân thể mẹ con không được tốt, không đi đường xa được… chúng ta đều muốn gặp con.”
Gió trên cao nguyên mang những câu nói của chú lão Lý đi xa thật xa, băng qua núi non Karakoram, bay lên bầu trời xa xăm.
Yến Thanh Đường nghĩ rằng chú lão Lý sẽ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau đó chú lão Lý lại không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn bia mộ. Thật lâu sau, Yến Thanh Đường nghe thấy tiếng ông thút thít, dường như ông đang khóc.
Túc Chinh đứng bên cạnh Yến Thanh Đường, yên lặng lui về sau mấy bước. Một hồi nữa trôi qua, chú lão Lý quay đầu lại, nói rằng muốn đi về.
Yến Thanh Đường kinh ngạc: “Không muốn nói thêm gì sao ạ?”
Từ đầu đến cuối anh đều không nói cho chú lão Lý biết chuyện này. Yến Thanh Đường cũng chỉ nói rằng anh từng đến Kangxi War.
“Những người tham gia quân đội lâu ngày, dù có cởi quân phục thì dáng vẻ cũng mạnh mẽ thẳng tắp, chú có thể nhìn ra được.” Ánh mắt chú lão Lý đảo qua người Túc Chinh, từ trên xuống, tràn ngập sự yêu quý của một bậc cha chú, như thể đang xuyên qua Túc Chinh để nhìn đến một người khác, “Cháu con to, như con trai chú vậy.”
Yến Thanh Đường cầm tay Túc Chinh, nhân tiện cũng bổ sung thêm: “Anh Lương Trung nhất định cũng nghĩ như thế, anh ấy tuyệt đối không hy vọng anh sẽ sống trong đau khổ.”
Những lời này, Túc Chinh từng nghe chuyên gia cố vấn tâm lý của anh nói nhiều lần, nhưng lại không khiến cho anh xúc động bằng chú lão Lý và Yến Thanh Đường nói.
Một người là người thân của liệt sĩ, một người là người mà anh yêu sâu sắc, những lời họ nói có sức nặng hơn nhiều, cũng khiến cho anh nguyện tin tưởng hơn nhiều.
Nước mà chú lão Lý mang theo đều dùng để lau bia mộ, chú còn yên lặng chụp một tấm hình mang về đặng cho bà nhà xem.
Ba người họ đi đến giữa đình linh hồn, nơi viết tên những vị liệt sĩ. Liệt sĩ đã qua đời, nhưng linh hồn là vĩnh hằng, tiếp tục bảo vệ Karakoram.
Sau khi lên xe, Túc Chinh muốn lái xe nhưng Yến Thanh Đường lại đột nhiên ngăn bàn tay đang nắm tay lái của anh lại.
“Xuống xe.” Yến Thanh Đường ra lệnh, “Đến lượt em lái mấy tiếng.”
Trên đường đi đến đây, cả hành trình cô đã nhìn rất kỹ tình trạng đường xá, cũng ghi nhớ rất kỹ địa hình chung quanh. Hiện tại sẽ đi về theo đường cũ, nhân còn đang hừng đông, cô nghĩ rằng mình có thể thay Túc Chinh lái xe được một đoạn.
“Sao nào, không tin tưởng kỹ thuật của em?” Thấy Túc Chinh không xuống xe, cô lại hỏi lại.
Không đến mức là Túc Chinh không tin, chỉ là ý thức công việc quá lớn, “Anh thật sự không sao cả, trên hợp đồng đã ký kết, lái xe là trách nhiệm của anh.”
Anh đã nhắc đến công việc, cô cũng xử theo chuyện công: “Trên hợp đồng cũng đã quy định, tất cả đều phải nghe theo chủ. Em không bị say độ cao, trạng thái cũng tốt hơn em, để an toàn thì nên để em lái.”
Cô đã nói đến nỗi anh không thể phản bác lấy một lời, dừng một lát rồi lại nói tiếp: “Dù không phải là bà chủ đi nữa, nhưng sáng nay anh đã lái hơn tám tiếng, bây giờ anh còn không cho em xót cho anh nữa sao?”
Là cô khiến anh ngậm miệng không trả lời được một câu, cũng là cô với dáng vẻ ấm a ấm ức muốn khóc.
Yến Thanh Đường thuận lợi ngồi vào ghế lái, nom cô vui vẻ hẳn lên, quay sang hôn lên hai má anh: “Ngoan quá.”
Túc Chinh kìm lòng không đặng cong cong khóe môi, sau đó cầm hai chai nước đường lên, một chai đưa cho chú lão Lý ngồi đằng sau, rồi vặn nắp chai còn lại đưa cho Yến Thanh Đường.
“Anh cũng xót em lắm, dù em không bị say độ cao thì cũng nên uống một chút, sẽ thoải mái hơn nhiều, xem như phòng hờ nhé.” Túc Chinh nói.
Yến Thanh Đường uống hai hớp rồi buông chai nước đường ra, nghĩ bụng, lại đưa nó cho Túc Chinh.
Túc Chinh giơ tay chỉ ra đằng sau: “Ghế sau còn, hơn nữa anh cũng không khát.”
“Không khát thì cũng uống hai ngụm đi.” Yến Thanh Đường nói, “Rặt cái vẻ lúc nào cũng dặn dò người ta thế này thế kia, mà bản thân thì tùy tiện qua loa.”