Ánh mắt Chu Cẩn Nguyên thoáng hiện lên một tia không hài lòng, hắn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
“Chị Lâm Thiển ơi, chiếc xích đu này vui lắm đó, chị mau qua đây thử chơi đi…”
Nói được nửa câu, gương mặt Giang Manh bỗng dưng đỏ bừng lên, cô ta ngượng ngùng vội rút bàn tay đang choàng qua vai Chu Cẩn Nguyên xuống.
“Chị Lâm Thiển à, chị đừng hiểu lầm nhé, anh Cẩn Nguyên chỉ ôm em vì muốn cứu em thôi chứ không có ý gì khác đâu…”
Chu Cẩn Nguyên dịu dàng xoa đầu Giang Manh đầy vẻ cưng chiều, đoạn quay sang nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu:
“Ngốc ạ, có chuyện gì đâu mà em phải giải thích chứ. Em không bị thương là tốt rồi.”
Sau khi dỗ dành Giang Manh xong xuôi, Chu Cẩn Nguyên lập tức thu lại toàn bộ vẻ dịu dàng trên gương mặt, lạnh nhạt nhìn cô hỏi:
“Ăn no rồi à.”
Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ xoay người bước về phía vòng đu quay khổng lồ cách đó không xa.
Người ta vẫn thường nói rằng, nếu như vào đúng ngày sinh nhật của mình, bạn thành tâm ước một điều gì đó khi đang ở trên vòng đu quay, thì điều ước ấy nhất định sẽ trở thành hiện thực.
Thấy cô bỏ đi, trong đáy mắt Giang Manh thoáng hiện lên một tia chế nhạo, rồi cô ta nhanh chóng kéo tay Chu Cẩn Nguyên đi theo:
“Woa, vòng đu quay kìa. Anh Cẩn Nguyên ơi, em cũng muốn chơi trò đó nữa.”
Nhân viên bán vé thông báo rằng chỉ còn lại đúng hai chỗ trống cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Cẩn Nguyên không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, hắn nắm chặt lấy tay Giang Manh, rồi nhanh chóng kéo cô ta ngồi vào trong khoang đu quay.
Hai mươi phút sau.
Khi vòng đu quay từ từ hạ xuống mặt đất, Chu Cẩn Nguyên vội vã đi khắp các ngóc ngách trong trung tâm thương mại để tìm kiếm cô, nhưng bóng dáng cô vẫn biệt tăm không một dấu vết.
Tám giờ tối.
Cô kéo chiếc vali hành lý bước ra khỏi phòng ngủ.
Tờ giấy trắng có viết hai chữ “Chia tay” được cô đặt ngay ngắn bên dưới chiếc chìa khóa nhà.
Cô không hề ngoảnh đầu nhìn lại, dứt khoát rời đi không một chút lưu luyến.
Mười một giờ khuya.
Điện thoại của cô bất ngờ reo vang.
Đó là một cuộc gọi đến từ Chu Cẩn Nguyên.
Lúc đó cô đang ngồi trò chuyện vui vẻ cùng ba mẹ trong phòng khách, nên không hề để ý đến tiếng chuông điện thoại.
Một tiếng đồng hồ sau, Chu Cẩn Nguyên lại tiếp tục gọi điện cho cô thêm một lần nữa.
Cô lạnh lùng tắt màn hình điện thoại, rồi tắt luôn cả nguồn máy, sau đó đi ngủ một giấc ngon lành.