Thứ sáu, cũng chính là ngày cuối cùng cô làm việc tại công ty.
Cô vừa bước chân ra khỏi cổng công ty, Chu Cẩn Nguyên đã không một lời báo trước mà lôi thẳng cô lên xe.
Bên trong một nhà hàng sang trọng, Chu Cẩn Nguyên vừa chậm rãi cắt miếng bò bít tết trên đĩa, vừa cất giọng hỏi:
“Em muốn uống loại rượu nào.”
Cô vẫn đang mải mê lướt điện thoại, chỉ trả lời một cách qua loa cho xong chuyện:
“Anh cứ chọn đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của cô khiến sắc mặt Chu Cẩn Nguyên tối sầm lại:
“Em đang nhắn tin với ai thế hả.”
“Không có ai cả.”
Dù đã nghe được câu trả lời, Chu Cẩn Nguyên vẫn bất ngờ giật lấy chiếc điện thoại trên tay cô, săm soi xem xét một lượt.
Một lúc sau, Chu Cẩn Nguyên ngước mắt nhìn cô, ánh nhìn sâu thẳm khó đoán:
“Hình nền điện thoại của em đã đổi từ lúc nào vậy.”
Kể từ khi hai người bắt đầu quen nhau, hình nền điện thoại của cô vẫn luôn là bức ảnh chụp chung của cả hai.
Thế nhưng bây giờ, nó đã được thay thế bằng hình ảnh chú chó cưng mà ba mẹ cô đang nuôi.
Cô không buồn phí lời giải thích, chỉ lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Khi cô quay trở lại bàn, Chu Cẩn Nguyên đã biến mất không một dấu vết.
Bất thình lình, toàn bộ đèn đóm trong nhà hàng đồng loạt phụt tắt.
Một người nhân viên phục vụ đẩy chiếc xe chở đầy những đóa hoa tươi thắm và một chiếc bánh kem ngọt ngào, từ từ tiến về phía bàn của cô.
Chiếc xe chở bánh kem vừa dừng lại ở chiếc bàn trống bên cạnh chưa được bao lâu, màn hình điện thoại của cô bỗng dưng sáng lên.
Đó là một tin nhắn chúc mừng sinh nhật được gửi tự động từ tổng đài 10086.
Cô vừa bước chân ra khỏi nhà hàng, đã nghe thấy một giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên từ phía xa:
“Á. Anh Cẩn Nguyên mạnh mẽ quá đi, anh đẩy cao thêm một chút nữa đi nào…”
Đó chính là Giang Manh, cô ta đang ngồi vắt vẻo trên chiếc xích đu được đặt ở khoảng sân phía ngoài quán, miệng không ngừng hét lên đầy thích thú mỗi khi Chu Cẩn Nguyên dùng sức đẩy chiếc xích đu lên cao hơn.
Thế nhưng, có lẽ vì quá tham lam, chỉ sau vài lần được đẩy lên cao, Giang Manh đã mất thăng bằng ngã thẳng vào trong vòng tay của Chu Cẩn Nguyên.
Hai người họ nhìn nhau cười rạng rỡ, rồi ôm chầm lấy nhau một lúc lâu sau đó mới muộn màng nhận ra sự hiện diện của cô đang đứng ngay gần đó.