Độc Phụ

Chương 2



Tiểu nữ đồng kia cũng chun mũi trừng mắt nhìn ta:

 

“Đã bảo rồi, bọn nhà quê đều thô lỗ vô lễ, ai bảo huynh chọc vào ả. Cướp chỗ của mẫu thân, còn mặt dày nói năng vô sỉ, rõ ràng chính ả mới là yêu tinh hồ ly!”

 

Sắc mặt ta trầm xuống, phụ nhân kia liền nhếch môi cười nhạt, vươn người che chắn trước mặt ta, môi khẽ cong:

 

“Lời trẻ thơ há có thể coi là thật? Người lớn như ngươi, sao lại chấp nhặt với tiểu hài nhi?”

 

“Nói cho cùng, trong chuyện tình cảm, ai đến trước đến sau có quan trọng gì? Chỗ nào chàng để tâm, nơi đó mới là nhà của chàng.”

 

“Nói trắng ra, ngươi còn thấy mình xứng với Lâm Xuyên, xứng làm chính thất của chàng sao?”

 

Nàng vừa nói, tay vừa vuốt ve đôi khuyên ngọc trên tai, trên mặt chẳng buồn che giấu vẻ đắc ý và khiêu khích. Đáng hận thay, cả nhà họ Hứa lại đồng lòng làm như không thấy, không nghe, không biết.

 

Tựa như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu, nửa lòng ta chợt nguội lạnh.

 

Ta liền hỏi:

 

“Ý của mẫu thân, nhị muội và tiểu đệ cũng là như vậy sao?”

 

Ba người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng mẹ chồng chậm rãi nói, giọng đầy ẩn ý:

 

“Chuyện tình cảm, người ngoài nào có quyền can thiệp. Chỉ là, Như Lan à, con mang tiếng xấu khắp nơi, thật khó gánh nổi trọng trách chính thất chủ mẫu!”

 

Hay cho một câu “tiếng xấu vang xa”.

 

Bà ta đã quên sạch — quên rằng chính ta, mang tiếng độc phụ, lại là người đã đổi lấy năm năm bình yên và phú quý cho nhà họ Hứa.

 

*

 

Ba năm trước, Hứa Lâm Xuyên mang theo toàn bộ gia sản rời quê lên kinh học hành.

Thế nhưng chưa đầy nửa tháng, tin dữ truyền về: hắn rơi xuống nước, t.h.i t.h.ể không vớt được, đã được phán định là chếc đuối.

 

Chiếu theo luật triều đình hiện tại, đương kim nữ đế có chỉ, góa phụ có thể hồi hương, tái giá.

 

Nửa năm sau khi Hứa Lâm Xuyên nhập thổ an táng, ta kìm nén thương tâm, thu xếp đâu vào đó mọi việc lớn nhỏ trong nhà họ Hứa. Sau đó mới thỉnh cầu trưởng tộc bên ngoại đích thân ra mặt, đón ta trở về nhà mẹ đẻ.

 

Đời người dài lắm.

Vấp một hai lần cũng chẳng thể dập tắt dũng khí đứng dậy bước tiếp. Dù gian nan cỡ nào, ta vẫn muốn cắn răng vượt núi băng đèo, tìm kiếm một đường sinh cơ khác trong vận mệnh.

 

Nhưng mẹ chồng ta — Hứa mẫu — lại quỳ rạp xuống trước mặt ta, nặng nề đập nát hết thảy khả năng khác của đời ta:

 

“Như Lan à, ta thương con như con gái ruột. Sau khi mất đi một đứa con trai, sao có thể lại mất thêm một đứa con gái?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một lưỡi d.a.o đặt lên cổ mình, bà ta quỳ gối trong vũng m.á.u đỏ thẫm, cầu xin:

 

“Như Lan thân thể đã tổn thương, khó mà sinh con, lại mang tiếng xấu mất hết danh tiết. Nếu để con tái giá, chẳng khác nào đẩy con vào biển lửa. Nếu thật muốn Như Lan sống không bằng chếc, vậy thì bước qua xác ta trước đi!”

 

Phận nữ nhân, đời này không ngoài hai chữ: ‘hiền đức’ và ‘sinh nở’.

Ta nay cả hai đều chẳng còn.

 

Dẫu có trở về nhà mẹ, cũng chẳng qua là củ khoai nóng bỏng tay, đưa vào cũng chẳng biết nên đặt xuống đâu cho phải.

 

Người trong tộc chẳng ai dám gánh vạ sát nhân, càng không muốn rước về một họa căn. Cuối cùng, việc hồi tộc của ta liền tan thành mây khói.

 

Ta đặt d.a.o mổ heo lên bàn, hỏi mẹ chồng vì sao lại tuyệt tình hãm hại ta như thế.

 

Bà sững người, dập đầu đến tóe máu, hai đứa con nhỏ cũng theo bà dập đầu không ngớt:

 

“Chúng ta góa bụa côi cút, nếu không nhờ con, chỉ còn con đường chếc.”

 

“Như Lan, ta thề với trời, tuy có tư tâm, nhưng cũng thật lòng không nỡ để con tái giá rồi chịu cảnh bị nhà chồng mới khinh miệt chà đạp.”

 

“Ta cam đoan, từ nay trong nhà việc lớn việc nhỏ đều nghe theo con, hết lòng đối đãi con.”

 

Bà ta mang hết ngân lượng nhà họ Hứa nhét vào tay ta.

 

Hứa Thanh Như và Hứa Hạc Xuyên cũng quỳ sụp xuống hai bên chân ta, đồng thanh phát thệ:

 

“Cả đời này chúng ta sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của tẩu tẩu, một lòng một dạ đối tốt với tẩu.”

 

Ta biết rõ, trên đời này làm gì có cái gọi là tốt vô điều kiện.

 

Chỉ là, Ký Như Lan ta – dưới vẻ ngoài hiền lành, thực chất giấu một lưỡi d.a.o sắc bén, mới có thể giữ vững căn cơ đang sụp đổ của nhà họ Hứa.

 

Mà cái Hứa mẫu kia muốn... chính là điều đó.

 

04

 

Tháng kế tiếp sau tai nạn của Hứa Lâm Xuyên, tộc nhân liền mượn danh "thu hồi tổ trạch", ngang nhiên đuổi mẹ con nhà họ Hứa ra khỏi cửa, không chút lưu tình.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Đến khi ta bán xong mẻ trà quay về, mới hay căn nhà... đã chẳng còn nữa.

 

Vì một năm yên ổn nơi nhà ổ chuột, mẹ chồng ta đem Hứa Thanh Như bán cho lão góa già làm vợ xung hỉ, chỉ được vỏn vẹn mười lượng bạc.

 

Ta giận dữ đến cực điểm, xách sợi dây thừng lao thẳng đến nhà tộc nhân.

 

Một sợi dây, quấn chặt cổ hai người. Ta buộc một nút chếc, rồi cứ thế liều mạng chạy ra ngoài, kéo hắn theo khiến hắn mắt trắng dã, mặt không còn giọt máu.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com