Từ khi phu quân ta qua đời, ta liền trở thành độc phụ vang danh mười dặm tám thôn.
Tộc nhân mưu toan chiếm lấy gia sản nhà ta, một sợi dây thừng treo cổ cả hai, ta quyết kéo hắn cùng chếc, khi ấy ta thật sự độc ác đến tột cùng.
Tiểu cô bị lão già sáu mươi tuổi đè ép lên giường, ta kề d.a.o mổ heo vào hạ thân độc tôn của hắn, dọa khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn — lúc ấy ta ra tay thật tàn độc.
Tiểu thúc bị bạn học bắt nạt, hành hạ thê thảm, ta liền lôi bọn họ ném vào hố xí, ấn đầu chúng uống nước phân — lúc ấy ta cười, mà nụ cười độc địa vô song.
Có lẽ do làm quá nhiều chuyện ác, tên phu quân khốn kiếp kia vậy mà lại sống dậy.
Mang theo tiểu thiếp và con cái, hắn lạnh lùng ra lệnh với ta:
“Ngươi mang tiếng ác khắp nơi, không xứng làm chính thất một tú tài nho nhã như ta. Giao ra sản nghiệp, tự xin làm thiếp, ta sẽ để ngươi ở lại nông thôn phụng dưỡng mẹ già suốt đời.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhìn bộ dạng hèn hạ vô sỉ của hắn, độc phụ ta đang suy nghĩ — phải cho bọn chúng một kết cục thế nào mới xứng với hai chữ ‘độc phụ’ đây!
01
Khi Hứa Lâm Xuyên đội mồ sống lại trở về huyện Thanh Thủy, ta vừa từ cửa tiệm trở về, tay còn chưa kịp rửa bụi bẩn.
Trước kia, mỗi lần ta về nhà, mẹ chồng đều chuẩn bị sẵn trà bánh, ngồi nơi cổng viện hóng ta trở về. Tay phe phẩy quạt, mặt mày hiền hòa mỉm cười nhìn ta ăn uống ngon lành, ân cần như mẹ ruột.
Nay thì ngồi nghiêm chỉnh trên ghế thái sư, đầu chẳng buồn ngẩng, mắt không rời đất.
Ta gọi một tiếng:
“Mẫu thân.”
Bà chỉ hờ hững nhấc mí mắt, môi mím chặt, vẻ mặt đầy ẩn ý khó dò.
Khi ta còn đang định sai người mang trà lên, rốt cuộc bà cũng mở lời:
“Như Lan à, Lâm Xuyên... đã trở về rồi.”
Tay ta run lên, bình trà sứ men lam suýt nữa rơi vỡ dưới đất.
“Là có gì phải bàn sao? Con nên mời đạo sĩ làm một lễ siêu độ, hay để Vương quả phụ đầu ngõ lên đồng xem phu quân con có điều gì chưa tròn ý nguyện?”
Mẹ chồng há miệng muốn nói, nhưng mãi không thốt ra lời.
Ngay khi ấy, sau tấm bình phong, ba người lần lượt bước ra.
Đi đầu là Hứa Lâm Xuyên, tay phe phẩy chiếc quạt xếp. Theo sau là tiểu cô Hứa Thanh Như và tiểu thúc Hứa Hạc Xuyên, cả hai cúi đầu không dám nhìn thẳng ta.
“Như Lan,” hắn nói, “ta trở về rồi — sống sờ sờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thân thể Hứa Lâm Xuyên giờ đây béo tốt mượt mà, xiêm y gấm vóc làm tăng thêm vẻ ôn nhã tuấn tú. Đâu còn bóng dáng gầy gò đen nhẻm của kẻ từng chạy khắp nơi viết thuê, gió sương dãi dầu ngày trước.
Chỉ là ánh mắt đã lạnh nhạt, như bị dòng đời năm năm cuốn trôi hết thảy tình nghĩa thuở xưa.
Ta nghẹn lòng, trăm mối ngổn ngang. Vừa định mở lời hỏi hắn những năm đã chếc rốt cuộc là đi đâu...
Bỗng từ bên cạnh lao ra một tiểu nam đồng, túm lấy tay hắn, ngửa đầu nhìn ta mà hỏi to:
“Chính là ả quê mùa mặt dày mà phụ thân nói sao? Chính là ả khiến mẫu thân con buồn mãi không nguôi sao? Đúng là tiện nhân!”
Nói đoạn, nó đột ngột cúi đầu húc mạnh vào bụng ta, đau đến nỗi ta phải rít một hơi lạnh:
“Phì! Phụ thân con ta chẳng cần ngươi nữa, còn mặt dày ở lì trong nhà ta không chịu đi, đồ mặt dày vô liêm sỉ!”
Hứa Lâm Xuyên vội vàng kéo đứa bé về sau lưng, nhẹ giọng răn dạy:
“Niệm Tông, đừng náo loạn.”
Rồi quay sang nhìn ta, ánh mắt có chút chột dạ:
“Đây là con trai ta – Hứa Niệm Tông.”
Tới nước này, ta còn không rõ hắn năm năm qua đi đâu sao?
Ánh mắt ta liếc về phía gấu váy thêu hoa lộ ra dưới bình phong, móng tay siết chặt đ.â.m vào lòng bàn tay, cơn đau nhói khiến ta bật ra một tiếng cười khẩy đầy mỉa mai:
“Vậy là, biết ta vì nhà họ Hứa tận tâm tận lực, công lao hiển hách, ngươi liền mang về cho ta một đứa trẻ để ta nuôi nấng, lo hậu sự?”
Ánh nhìn dừng lại nơi đầu Hứa Niệm Tông, ta lắc đầu:
“Ta không ưa nó! Không những vô giáo dưỡng, mà còn ranh ma gian xảo, mặt mũi như bị heo gặm. Kẻ không biết còn tưởng mẫu thân nó là yêu tinh chuột. À phải rồi, nó có sợ chồn không? Hay cho nó nhận một con làm nghĩa phụ, làm con trai chồn, quả là xứng đôi vừa lứa!”
02
Hứa Lâm Xuyên nghẹn lời, còn Hứa Niệm Tông thì lập tức òa khóc thành tiếng.
Sau tấm bình phong, một phụ nhân dung mạo kiều diễm cất tiếng cười khẽ, lấy tay che miệng rồi từ từ bước ra.
Trên tai nàng là đôi khuyên ngọc trai đắt giá nằm trong sính lễ của ta, cổ tay lại đeo chuỗi Phật châu mà mẹ chồng xưa nay chưa từng rời khỏi người. Bước chân lả lướt ba phần kiêu sa, nàng dắt theo một bé gái xinh xắn chừng năm tuổi, nghênh ngang tiến tới trước mặt ta.
Ngón tay thon nhỏ khẽ điểm vào trán Hứa Niệm Tông, nàng mỉm cười dịu giọng trách yêu:
“Đồ xấu xa, được phụ thân nuông chiều đến mức chẳng biết trời cao đất dày, ai ngươi cũng dám chọc vào. Giờ biết khóc rồi à?”