Tình yêu, nếu chỉ mang đến sợ hãi, khiến tâm tư bất an, làm con người lo được lo mất, như rơi xuống vực sâu... vậy thì nàng thà rằng không cần thứ tình yêu như thế!
Hắn yêu nàng sao? Ba chữ ấy thốt ra quá dễ dàng, nhưng liệu hắn thực sự yêu nàng? Hay chỉ là những lời đã từng nói với vô số nữ tử khác?
Những gì hắn miêu tả về tình yêu, chẳng phải đều là những câu chữ trong tiểu thuyết, những điều được người đời thêu dệt hay sao? Cảm xúc mãnh liệt nhất thời, chẳng qua cũng chỉ là kết quả của hormone tác động, nào có thể lâu dài?
Bọn họ là sát thủ, một mối tình bình lặng như nước đã là đủ. Một tình yêu mà dù có mất đi cũng không thấy như mất cả thiên hạ, có được cũng chẳng đến mức điên cuồng vui mừng, chỉ có như thế mới thực sự phù hợp với nàng.
Nàng không muốn nói thêm với hắn nữa. Chỉ xoay người, thoáng chốc đã thuấn di rời đi.
Đế Phất Y đứng tại chỗ, nhìn theo bóng nàng khuất dần, giọng điệu bình thản cất lên:
"Ra đi! Trốn trong bóng tối lâu như vậy mà không thấy mệt sao?"
Từ trên một cành cây lớn, một bóng người chậm rãi hiện thân. Giữa màn đêm, y phục tuyết trắng của hắn nổi bật đến chói mắt, chính là Long Tư Dạ.
Hắn nhảy xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đế Phất Y:
"Đế Phất Y, thì ra ngươi đã phát hiện ra ta từ lâu."
Khóe môi Đế Phất Y khẽ nhếch: "Ẩn thân thuật của ngươi chẳng phải do ta dạy sao? Ngươi nghĩ có thể giấu nổi ta ư?"
"Vậy vừa rồi ngươi đối xử với nàng như thế... là cố ý cho ta xem?" Lông mày Long Tư Dạ nhíu chặt, ánh mắt rét lạnh. "Cố ý ngay trước mặt ta hôn nàng, bức nàng?"
Đế Phất Y thản nhiên ngồi xuống một tảng đá lớn:
"Lúc ta hôn nàng, ta nghĩ ngươi sẽ không nhịn được mà lao ra. Không ngờ ngươi kiềm chế giỏi đến vậy. Đây là tình yêu của các ngươi sao?"
Long Tư Dạ mím môi chặt lại: "Tình cảm giữa ta và nàng... ngươi không hiểu."
Đế Phất Y bật cười: "Đúng vậy, bổn tọa thật sự không hiểu... Nhưng Long Tư Dạ, ngươi chắc chắn nàng yêu ngươi chứ?"
Sắc mặt Long Tư Dạ tái nhợt, nhưng hắn không đáp.
Đế Phất Y nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Không cần biết nàng có yêu ngươi hay không... nhưng ngươi thật sự yêu nàng sao?"
Long Tư Dạ nhíu mày, không chút do dự đáp: "Chuyện này còn cần phải hỏi? Ta yêu nàng!"
"Yêu đến mức có thể từ bỏ tất cả vì nàng không?"
Long Tư Dạ sững người: "Ý ngươi là gì?"
"Nếu yêu nàng, ngươi có dám từ bỏ vị trí đệ tử được sủng ái nhất? Dám từ bỏ tất cả vinh quang mình đang có không?"
Long Tư Dạ cau mày: "Điều đó thì có liên quan gì?"
"Có lẽ liên quan rất lớn..." Giọng Đế Phất Y vẫn bình thản. "Long Tư Dạ, ta đã từng nói, ngươi và nàng không có duyên. Nếu cứ cố chấp cưỡng cầu, e rằng cái giá phải trả sẽ rất đắt! Ngươi có sẵn sàng trả giá không?"
Long Tư Dạ trầm mặc, rồi bật cười lạnh: "Ta không tin! Giữa ta và nàng giờ đã không còn trở ngại gì. Cho dù ngươi không muốn chúng ta thành thân, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau! Nàng không gả, ta không cưới, thế là được rồi! Ta sẽ cho nàng những gì tốt nhất... vậy tại sao ta nhất định phải trả giá đắt? Lời ngươi nói chẳng có chút lý lẽ nào cả!"
Đế Phất Y nhìn thẳng vào hắn: "Ngươi chỉ đang trốn tránh câu hỏi này, đúng không?"
Long Tư Dạ phất ống tay áo, xoay người rời đi: "Vì vấn đề của ngươi vốn không đáng để trả lời!"
Đế Phất Y chậm rãi cất tiếng phía sau hắn: "Long Tư Dạ, bổn tọa sẽ cạnh tranh công bằng với ngươi... Ta sẽ không từ bỏ nàng!"
Long Tư Dạ bật cười lạnh: "Ngươi sẽ phải thất vọng thôi." Dứt lời, thân ảnh hắn thoắt ẩn vào bóng đêm, biến mất không dấu vết.
Đế Phất Y đứng bên dòng suối, dõi theo bóng hắn xa dần, đôi mắt thoáng nheo lại.